Dịch: LTLT
Thiệu Trạm nói xong câu này, tiếng nghị luận trong lớp cũng im bặt.
Phòng học yên tĩnh giống như đã chết.
Các bạn học sinh lớp 11-7 sau khi biết danh sách chia lớp liền gấp rút lập nhóm chat lớp, tạm thời vẫn chưa có thêm giáo viên vô. Dự tính ban đầu lúc lập nhóm chat là vì muốn có một chỗ có thể khóc cùng với các chiến hữu, dự báo sớm về cuộc sống năm lớp 11 như ma quỷ, tiện thể cổ vũ lẫn nhau kiên cường sống tiếp.
Ngoại trừ giáo viên với anh đại không ở trong nhóm chat ra thì học thần cũng không có mặt trong đó. Chuyện học thần không ở trong đó hoàn toàn là xuất phát từ sự ngưỡng mộ với thần tượng, không tiện thêm bạn bè, huống hồ Thiệu Trạm xin nghỉ, lại có người từng học chung lớp 10 với Thiệu Trạm nói là hắn không xem tin trong nhóm chat của lớp.
Không ngờ rằng lúc này lại tạo cơ hội cho bọn họ hóng hớt.
Trong sự im lặng quỷ dị này, có người lên tiếng trước ở trong nhóm chat.
[Bạn học A]: Woa.
[Bạn học B]: Ừm này, hai người họ có chuyện gì thế? Trông có vẻ không bình thường lắm?
[Bạn học C]: Tui có cái tin này, không đảm bảo thật hay giả, nghe nói anh đại rèo tường bị bắt, chính là do học thần bắt được.
[Bạn học A]: Đỉnh cao, tin này ông lấy từ chỗ nào đó?
[Bạn học C]: Quản lý ký túc xá là bác hai của em họ của bạn học tui, tui nghe được từ chỗ cậu ta, mặc dù quan hệ có hơi xa, nhưng độ tin cậy chắc chắn có đó.
[Bạn học D]: Vậy anh đại với học thần chẳng phải là có thù oán với nhau rồi sao, không hổ là học thần mà, ngay cả anh đại trường cũng dám động đến, Dũng Sĩ có biết không? @Lý Minh Dũng
[Lý Minh Dũng]: … Tui không biết.
[Bạn học D]: Tui không dám quay đầu lại, Dũng Sĩ báo cáo chút đi, bây giờ anh đại có phản ứng gì?
[Lý Minh Dũng]: … Tui cũng không dám nìn.
[Bạn học D]: Dũng cảm lên! Có phản đàn ông không!
Lý Minh Dũng cách mười mấy giây mới trả lời lại: Phản ứng… Trông… Có hơi nguy hiểm.
Viên kẹo trong miệng Hứa Thịnh vừa cắn thành mấy miếng đã tan ra, hương vị ngọt ngấy, xông thẳng lên não, xông đến mức cậu lập tức ngây người.
Ngây người xong suy nghĩ đầu tiên là: Mẹ, nó, cậu, bị điên à?
Chỉ có Thiệu Trạm giống như không có chuyện gì, ném cái que nhựa vào trong thùng rác phía sau, kéo ghế ngồi cách Hứa Thịnh một lối đi không rộng cũng không hẹp rồi ngồi xuống.
“Hôm nay sao lại yên lặng như vậy?” Giáo viên môn Toán cầm thước tam giác bước vào lớp, vốn dĩ cho rằng mình đến trễ mấy phút trong lớp chắc chắn sẽ vô cùng hỗn loạn, “Biểu hiện không tệ, lát nữa sẽ khen ngợi điểm này cho lão Mạnh của mấy em.”
Tuổi tác của giáo viên môn Toán không lớn lắm, chưa đến ba mươi tuổi, tóc ngắn, nghiêm khắc quy củ, cô đặt thước tam giác xuống, lại lấy ra một viên phấn từ trong hộp phấn, một tay bẻ gãy sau đó nói: “Hôm nay học tiết thứ hai, đã chuẩn bị bài rồi đúng không, mấy đề cho làm có làm được không.”
Mọi người nhao nhao lật sách, trong nháy mắt chỉ có tiếng soạt soạt lật sách.
Hứa Thịnh dùng hết tất cả tố chất và lý trí trong đời mới không có nhào qua đó hỏi cậu có điên không ngay lúc này.
Ban đầu cậu tính ngủ bù trên lớp, lúc này cũng không còn buồn ngủ nữa, lật sách ra, lần đầu tiên nghe giáo viên giảng mấy cái công thức.
Nghe có hiểu hay không lại là một chuyện khác.
Hứa Thịnh khó khăn lắm mới trở lại bình thường, đang học giữa chừng, tin nhắn Trương Phong gửi đến khiến chút lý trí còn sót lại của cậu bị đốt sạch.
Trương Phong: Nghe nói học thần cướp kẹo mút của mày?
Hứa Thịnh: …
Trương Phong sốt ruột hóng hớt: Có thật hay không vậy, tin tức mới từ lớp 11-4 truyền đến đây, vì sao cậu ta lại cướp kẹo của cậu?
Cái kiểu một truyền mười mười truyền trăm này, truyền đến cuối cùng thì hoàn toàn thay đổi mùi vị, có thể từ ông nội của Tiểu Minh sống một trăm tuổi truyền thành Tiểu Minh không có ông nội luôn.
Hứa Thịnh: Tụi mày có rảnh quá không
Hứa Thịnh: Không có cướp kẹo
Hứa Thịnh: Cậu ta
Câu “cậu ta là một thằng điên” của Hứa Thịnh còn chưa gõ xong, mép bàn bị người khác gõ lên.
“Điện thoại.” Thiệu Trạm nói, “Cất vào.”
Lúc Thiệu Trạm nói câu này thậm chí chẳng quay đầu lại, chỉ là trong lúc nghe giảng đưa tay ra lấy bút gõ mép bàn của cậu mấy cái, giữa hai tổ 1 và 2 trong lớp có cách nhau một lối đi nhỏ, có điều khoảng cách chỉ bằng một cánh tay.
Hứa Thịnh trước tiên là giật mình, quay lại tức đến buồn cười.
Cậu liếm răng trong, ném di động vào trong hộc bàn, “cạch” một tiếng.
Cậu cảm thấy nếu cậu còn nhịn nữa thì có thể tức đến phát bệnh luôn.
Lúc tức giận thật sự trên mặt Hứa Thịnh lại mang theo chút ý cười, giống như lúc uy hiếp đám người kia ở ngoài quán net, thoạt nhìn còn tưởng rằng cậu rất bình tĩnh ôn hòa: “Cậu có ý gì vậy?”
Lý Minh Dũng kéo ghế dịch sang bên cạnh.
Thiệu Trạm dùng bút khoanh sơ qua công thức trọng điểm trên trang sách, thật ra hắn cũng lười quản lý cái người vừa ăn kẹo lại vừa chơi điện thoại bên cạnh, vì giáo viên chủ nhiệm mấy lần âm thầm ám chỉ trong văn phòng nên miễn cưỡng dành ra chút kiên nhẫn nói: “Lúc đang học cấm nói chuyện riêng.”
Hứa Thịnh: “Tôi có nói chuyện hay không thì liên quan khỉ gì đến cậu?”
“Cấm nói chuyện riêng, bốn chữ này nếu cậu nghe không hiểu thì tôi đổi cách khác.” Thiệu Trạm lại phun ra hai chữ, “Im miệng.”
“…”
Bàn trước cũng bắt đầu kéo ghế.
Hứa Thịnh không nhượng bộ chút nào, cậu ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế nói: “Tôi chỉ nói một lần, mặc kệ tôi.”
Nhiệt độ chợt hạ xuống, bầu không khí càng ngày càng vi diệu.
“Tôi cũng chỉ nói một lần, muốn nói cũng được.” Lúc này Thiệu Trạm mới ngẩng đầu, hắn thả tay ra, bút rơi xuống, câu chuyện cũng xoay một vòng, lạnh lùng nói, “Nói xong nộp ba ngàn năm trăm chữ lên đây.”
“…” Hứa Thịnh không hé miệng.
“Còn nói không?” Thiệu Trạm hỏi.
“Không nói thì quay đầu về lại, nghe giảng.”
Hứa Thịnh tùy ý làm bậy hoành hành ngang ngược ở trong Lục Trung Lâm Giang, lần đầu tiên bị đâm cho đầu rơi máu chảy.
Cậu vẫn chưa từng nhìn thấy cái kiểu không sợ cậu, còn làm ra điệu bộ “mặc kệ cậu có phục hay không thì cũng phải phục cho tôi”.
Tin đồn càng ngày càng dữ dội, tin đồn học thần và anh đại không hợp nhau từ lớp 11-7 theo hành lang truyền thẳng đến lớp 11-1, cuối cùng không chỉ toàn thể khối 11 ngạc nhiên mà cả trường đều sôi trào.
“Sự nổi tiếng” của Thiệu Trạm không giống với Hứa Thịnh.
Bắt đầu từ điểm thi cấp 3 đứng nhất toàn trường, ngày đầu tiên nhập học đừng nói cả khối, hầu như cả trường đều biết Lục Trung có một vị học bá, học bá này còn trông đẹp cmn trai, chỉ là có hơi người lạ chớ đến gần.
Vị trí số một, dù là thi lớn hay thi nhỏ vẫn luôn ổn định hạng một chưa từng bị rớt xuống, khách quý thường xuyên của phòng thi số một, poster lớn ở cổng trường càng dán càng nhiều, đều là giấy khen.
Tóm lại thật sự rất khó liên hệ hai người với nhau.
Chơi điện thoại, truyền giấy, đi ngủ, ăn hàng, đọc truyện tranh, đối với Hứa Thịnh mà nói đều là thì quá khứ, nội quy trường học thì không hiểu sao lại học thuộc không ít, đến nỗi khi Trương Phong gửi tin nhắn đến hỏi tối có đi quán net hay không, cậu suýt nữa thì trả lại một cậu: Sau khi tan học cấm ra khỏi trường.
Lúc Hứa Thịnh trả lời tin nhắn thì chuông tan học đã vang lên, cậu rút dây khỏi cục sạc dự phòng, vừa đứng dậy vừa đáp: Đi.
Tiết cuối cùng và tiết trước đã điều chỉnh, giống như hôm qua, vẫn là môn Sinh.
Giáo viên môn Sinh ở trên bục giảng sắp xếp xong bài tập, so sánh câu hỏi bài tập đã đánh dấu với cán sự