Dịch: LTLT
“Em học sinh… Có thể nghe thấy thầy nói chuyện không, em học sinh.”
“Kỳ lạ, sao vẫn chưa tỉnh.”
“Chẳng phải anh nói em ấy không có vấn đề gì sao, đang yên đang lành, sao gọi lại không tỉnh dậy?”
“Đã kiểm tra rồi, quả thật không phát hiện có vấn đề gì.”
“…”
Những âm thanh này giống như cách một lớp màng, không rõ ràng mấy mà truyền vào trong tai Hứa Thịnh.
“Aiz, chủ nhiệm Cố thầy đừng sốt ruột.”
“Gì mà đừng sốt ruột, hai em ấy cùng nằm dưới tường, trông y như hai cái xác chết, tôi có thể không sốt ruột sao! Trên người em ấy thật sự không có dấu vết đánh nhau à? Không phải thằng nhóc Hứa Thịnh làm?”
Nghe thấy tên của mình, ý thức của Hứa Thịnh tỉnh táo được một chút, kèm theo đó còn có cơn đau đầu dữ dội, cảm giác co giật kia cứ lan đến đầu cuối thần kinh não bộ, làm cho cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại góc độ xuất hiện tên của mình dường như có hơi sai sai.
Chủ nhiệm khối họ Cố, người giang hồ gọi là Cố Diêm Vương, rất có uy danh trong Lục Trung Lâm Giang, được xưng là không có học sinh nào thầy ấy không trị được. Cho đến khi trong kiếp sống dạy học của mình gặp phải Hứa Thịnh.
Cả năm lớp 10, Hứa Thịnh đều đấu trí đấu dũng với Cố Diêm Vương, Cố Diêm Vương bảo cậu đi hướng Đông thì cậu đi hướng Tây, lên trên bục đọc kiểm điểm chọc tức lẫn nhau đều là hoạt động thông thường, một câu “em sai rồi, lần sau em không đảm bảo không tái phạm nữa” khiến Cố Diêm Vương tức giận đến độ nổi điên ngay tại chỗ.
“Hứa Thịnh mẹ nó trò quay lại đây cho tôi, ông đây không cho trò biết tay là trò không biết vì sao hoa lại đỏ rồi, trò đứng ngay ngắn lại cho tôi ——”
Nhưng mà lúc này giọng điệu Cố Diêm Vương có thể nói là dịu dàng, dùng một giọng điệu mà Hứa Thịnh chưa từng nghe bao giờ, với lại rất dễ khiến người khác nổi da gà, nói bên tai cậu: “Đứa nhỏ này…”
Hứa Thịnh hoàn toàn tỉnh táo.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi, tôi đã nói không sao mà!” Bác sĩ ngạc nhiên mừng rỡ nói.
Hứa Thịnh mở bừng mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một phòng ngủ lạ lẫm, trước mặt là gương mặt phóng đại của Cố Diêm Vương, khuôn mặt người đàn ông trung niên có hơi mập mạp, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “Em có biết thầy lo cho em cỡ nào không.”
Hứa Thịnh: “…”
Thật sự không phải muốn đánh mình một trận để mình biết vì sao hoa lại đỏ, mà là lo lắng sao.
Hứa Thịnh vừa tỉnh lại, cả người có hơi mơ màng, não vẫn chưa tải xong, sau đó mới phát hiện chỗ đau là ở sau gáy, sau đó mới chậm chạp nghĩ: “Chỉ là bức tường cao hai mét, tối đa cũng chỉ là sái chân, vậy mà cậu lại ngất xỉu?
Ánh mắt Cố Diêm Vương càng ngày càng phát ra sự yêu thương: “Em mau hoạt động tay chân một chút, xem thử có chỗ nào bị thương không, có đau đầu không? Khát không, thầy rót nước cho em?”
“Không cần ạ.” Hứa Thịnh cảm thấy được chiều nên lo sợ, nhưng mà vừa lên tiếng, bị giọng nói mình phát ra làm cho hoảng sợ.
Cố Diêm Vương: “Đứa nhỏ này, khách sáo với thầy cái gì.”
Hứa Thịnh chống tay lên giường, ngồi dậy: “Em thật sự không…” Không muốn uống nước, cũng không làm phiền thầy rót nước cho em.
Nếu như vừa rồi có thể là bất ngờ nghe nhầm thì lần này cậu xác định, đây không phải là giọng nói của cậu.
Hứa Thịnh bất giác đưa tay lên.
Tay của cậu trông có hơi nhỏ so với mấy nam sinh khác, khi còn nhỏ luôn bị me nói giống như một cô gái, còn từng có một đợt tâm lý nổi loạn, nhưng mà đôi tay trước mặt có khớp xương thon dài, ngón tay thẳng tắp rõ ràng, màu da lại trắng nhợt nhạt.
Ánh mắt Hứa Thịnh dời xuống nửa tấc, đập vào trong mắt là bộ đồng phục màu xanh xám tượng trưng của Lục Trung mà từ lúc bắt đầu nhập học cậu chưa từng mặc ngày nào.
Cố Diêm Viên vẫn đi rót nước cho cậu thật, thầy ấy từ bên dưới máy nước uống lấy ra ly giấy dùng một lần, còn chu đáo vô cùng pha ít nước nóng vào trong nước lạnh: “Nhưng mà làm thầy sợ hết hồn, lúc bọn họ gọi điện thoại cho thầy, đúng lúc thầy tan làm, nói em với…”
Hứa Thịnh không để ý đến thầy ấy, bỗng cậu xuống giường, trên tường phòng ngủ có một cái gương, chắc là học sinh khóa trước để lại, bình thường không có dùng đến, nhìn có hơi cũ.
Cậu đến trước gương, trong gương rõ ràng là một gương mặt quen thuộc, lạnh lùng đến mức giống như viết hai chữ “cút đi”.
Cố Diêm Vương thả nút ấn nước nóng ra, nói hết nửa câu sau: “Nói em với Hứa Thịnh, hai đứa nằm dưới đất, em nói thật với thầy, có phải thằng nhóc Hứa Thịnh đánh em không?”
—
Mạnh Quốc Vĩ đã đi ba vòng trong ký túc xá Hứa Thịnh rồi, hai tay anh chắp ra sau lưng, hết sức nóng ruột, đến lúc “Hứa Thịnh” tỉnh, anh trái lại đã tỉnh táo, điều chỉnh xong tâm tình của mình: “Có phải em đánh người ta không.”
“Thầy nói em bao nhiêu lần rồi, phải tuân thủ nội quy, giữa bạn bè phải thân thiện với nhau, sao có thể…” Mạnh Quốc Vĩ nói câu này khó khăn cực kỳ “Sao có thể ra tay chứ, còn đánh người ta nằm xuống đất, kết quả hai bên đều bị thương, thù oán lớn cỡ nào vậy hả.”
Đánh người?
Đánh người gì cơ?
Thiệu Trạm mở mắt ra liền mang tội danh “không tuân thủ nội quy đánh bạn học ngã xuống đất” trên người.
Hắn hoàn toàn nghe không hiểu Mạnh Quốc Vĩ đang nói cái gì, hắn thử nhớ lại cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy trước khi bị đụng đến choáng —— Là Hứa Thịnh mang theo gió đụng lên trên người hắn, sóng mũi đập thật mạnh trên ngực hắn, hắn bị đụng đến mức không đỡ được, hai người cùng nhau ngã xuống.
Thiệu Trạm nghĩ đến đây, không biết vì sao cảm thấy sống mũi cũng hơi hơi đau.
Mấy giây sau, hắn phát hiện cơn đau này vậy mà là thật.
Mạnh Quốc Vĩ còn đang tiếp tục tính rõ tội trạng: “Bình thường em đi học thì ngủ, thành tích thi chẳng ra sao, những chuyện này cũng thôi đi, bây giờ thế mà còn sử dụng bạo lực với bạn học!”
Thiệu Trạm: “…”
Mạnh Quốc Vĩ không tính là ghét thiếu niên có vấn đề này, ngoại trừ Hứa Thịnh cứng đầu bày ra dáng vẻ “thầy mặc kệ em đi” đao thương bất nhập, những lúc khác đều là gương mặt cười đùa tí tởn, bạn nói cái gì cậu ta cũng không có ý kiến, dù sao cũng là học sinh lớp mình, sau khi tức giận cũng có hơi thiên vị: “Chuyện nay đã kinh động đến chủ nhiệm Cố rồi, dù là hiệu trưởng cũng không cứu nổi em, bản thân em nghĩ lại cho đàng hoàng đi.”
Trong mười mấy giây ngắn ngủi, Thiệu Trạm đã hiểu rõ tình trạng hiện tại, là phòng ngủ không sai, nhưng rõ ràng không phải phòng ngủ của hắn —— Hắn sẽ không dán poster manga ở trên tường phòng ngủ.
Trên