Dịch: LTLT
Tôi cố ý.
…
Lời nói này của Hứa Thịnh chẳng hề che giấu, bày chút tâm tư không muốn người khác biết và ý thăm dò ra ngoài, toàn bộ bày ra trước mặt Thiệu Trạm.
… Tôi cố ý.
Vừa nói dứt câu, tiếng ve kêu râm ran giống như tiếng tim đập dữ dội cũng lập tức im lặng, sau khi tiếng ve dần tan đi thì ngọn lửa không thể ngăn cản ấy dường như đang bùng cháy thật, vừa nóng rực vừa liều lĩnh bao phủ.
Đầu ngón tay vừa rồi được Thiệu Trạm nắm nóng đến sắp bỏng, Hứa Thịnh bị bỏng vô thức cong ngón tay lại, cậu tiếp tục không giấu giếm nói: “Vừa rồi ở trong rạp chiếu phim… không chỉ nắm tay mà tôi còn muốn làm rất nhiều việc với cậu.”
Trong trường rất yên tĩnh, quá yên tĩnh rồi.
Nhịp tim của Hứa Thịnh đập rất nhanh.
Phần tỏ tình trong bài hướng dẫn mà cậu xem liệt kê rất nhiều điều kiện tiên quyết, gì mà thăm dò ý của đối phương, đừng gấp gáp, yên lặng chờ đợi thời cơ.
Những quy định ấy đều mất hiệu lực vào thời khắc này, Hứa Thịnh chẳng nhớ lấy một chữ.
Quan tâm những quy định cứng nhắc ấy làm gì, hoàn toàn không kìm nén được, cậu có cách của riêng mình.
Nhưng vẫn đánh bậy trúng được một điều: Thổ lộ ở nơi có ý nghĩa kỉ niệm, đặc biệt.
Bức tường này quả thực vô cùng có ý nghĩa kỉ niệm.
Hứa Thịnh ngồi xổm nửa người ở trên tường, giống như nhìn thấy hôm gặp nhau lần đầu, cậu ngồi ở nhà kho rất lâu mới trở về mang theo chống cự và mê mang mà bản thân cũng không nói rõ được trèo lên bức tường này.
Hôm sét đánh, thế giới được dựng lại, cậu trở thành “Thiệu Trạm” còn Thiệu Trạm trở thành cậu.
Bọn họ đã tiếp cận với nhau vô hạn, dùng cơ thể của đối phương nhìn thấy một hình dáng khác của thế giới.
Trước đó, Hứa Thịnh hoàn toàn không có chuẩn bị sẵn sàng để tỏ tình, lúc này ngồi xổm trên tường “gây án” hoàn toàn là ý định tạm thời. Dù nói thế nào thì cậu cũng là người từng nhìn thấy những sự kiện lớn, hở một chút lại đứng đọc bản kiểm điểm ở trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường, lần nổi danh nhất ở Lục Châu còn tập hợp tận mấy trường.
Nhưng mà tiểu thiên tài bình thường diễn rất xuất sắc bây giờ lại đang phát huy bất thường.
Vị trí đứng của Thiệu Trạm đúng lúc ngược với chút ánh sáng lờ mờ yếu ớt, Hứa Thịnh ép mình đừng trốn tránh: “Tôi…”
Sau một chữ “tôi”, cậu căng thẳng đến mức không “tôi” tiếp được nữa, suy nghĩ rối loạn, quá nhiều lời muốn nói, giống như ong vỡ tổ vọt đến cổ họng nhưng lại mất giọng.
Hứa Thịnh chậm rãi nhắm mắt, cảm thấy cả người giống như đã uống say, nóng đến choáng váng.
Cậu khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, miễn cưỡng khôi phục lại dáng vẻ giả vờ không tập trung trước đó. Gương mặt của Hứa Thịnh quả thực rất khiến người ta bối rối, không chỉ có Thiệu Trạm âm thầm dán nhãn “đùa giỡn tình cảm” ở trong lòng mà năm đó lần đầu tiên Khang Khải gặp cậu cũng có cảm giác này. Cậu trông không giống một học sinh ngoan, đuôi mắt hơi chếch lên, vô cùng trêu ghẹo người khác, cứ trông như đang hững hờ, không để ý.
Hứa Thịnh chưa từng đùa bỡn tình cảm của ai kéo cổ áo một cách mất tự nhiên, sau khi trong đầu nổ tung một đợt thì coi như đã dọn ra chút không gian cho phần lí trí còn sót lại. Cậu hiếm khi nghiêm túc nói: “Tôi đã vi phạm rất nhiều nội quy, cộng lẻ tẻ lại cũng mấy chục điều, bây giờ có thể sắp thêm một điều nữa. Điều 35 của nội quy trường, cấm học sinh không được yêu sớm trong thời gian đi học.”
Sau đó, Hứa Thịnh giống như hai tiếng trước, lúc hẹn Thiệu Trạm ra ngoài xem phim gọi một tiếng “anh”.
“Anh, muốn vi phạm điều này với em không?”
“Không biết cậu có cho tôi cơ hội hay không, không cho cơ hội cũng được, con người tôi giỏi nhất là quấn chặt lấy… Tôi tiếp tục theo đuổi cậu.” Hứa Thịnh nói đến đây, lại nhỏ giọng nói thêm một cậu, “Tuy cậu có hơi khó theo đuổi.”
Hứa Thịnh nói khó theo đuổi chủ yếu là vì cái đề hàm số mà Thiệu Trạm ra cho cậu.
Một đề bài đơn giản, thể hiện khoảng cách giữa học sinh xuất sắc và học sinh ngu.
Thậm chí Hứa Thịnh còn ngừng lại nghiêm túc suy nghĩ, nếu như sau này Thiệu Trạm lại ném đề vào mặt cậu, ném hết đề này đến đề khác vừa thấy đã đau đầu… cậu… thì cậu ráng nhịn vậy.
… Chỉ cần là đề Thiệu Trạm ra cũng không phải không thể làm.
Vì người mình thích, chút hi sinh này tính là gì chứ.
Mẹ nó.
Hứa Thịnh nói thầm trong bụng, bản thân cậu cũng sắp bị mình làm cho cảm động.
Đèn neon đằng sau Hứa Thịnh đúng lúc đổi màu, chuyển sang màu pháo hoa, nở rộ trong đêm tối đen như mực, giống như chiếu ra muôn vàn ngọn đèn trong bầu trời đêm.
Thời gian tựa như lại trôi qua rất lâu, Hứa Thịnh đại khái đã hiểu những thí sinh dự kia vì sao lại căng thẳng trước khi có kết quả, cậu mong muốn nghe thấy đáp án của Thiệu Trạm nhưng lại không nhịn được mà lo sợ, cho đến khi Thiệu Trạm nói: “Không cần phải theo đuổi tôi.”
Hứa Thịnh ngơ ngẩn cả người.
Không rõ câu này có ý gì.
Không cần phải theo đuổi, cậu bị từ chối rồi sao?
Bây giờ trong đầu Thiệu Trạm cũng rối bời, từ trước đến nay hắn luôn lý trí, dù lúc làm anh đại trước đây cũng vô cùng bình tĩnh. Hắn thu sự tùy tiện, kiêu ngạo vào bên trong, bên ngoài không lộ ra vẻ gì cũng sẽ không vì ai khiêu khích mà xắn tay áo lên đánh nhau với người khác.
Có một lần Dương Thế Uy dẫn người đến gây sự, quy định của trường cấp hai Nam Bình không giống với Lâm Giang, không có lớp hỗn hợp, chỉ có lớp “mũi nhọn” và lớp học sinh kém. Tuy thành tích của người lớp mũi nhọn cũng không tốt hơn chỗ nào nhưng lớp học sinh kém đều là lớp mà giáo viên cả trường đau đầu nhất, hoàn toàn không quản được, lúc lên lớp bên dưới học sinh làm chuyện gì cũng có.
Thỉnh thoảng Thiệu Trạm trốn học, quang minh chính đại đi vào lớp bằng cửa sau giữa giờ học, sau khi vào thì ngồi xuống ở hàng cuối, không dễ gây chuyện, ngược lại trở thành kiểu học sinh dễ nói nhất trong lớp kém này.
Hôm Dương Thế Uy đến gây sự, trong lớp lộn xộn vô cùng, Thiệu Trạm vẫn không nhúc nhích, ung dung kết thúc một ván game mới vứt điện thoại qua một bên, giọng lạnh lùng hỏi: “Gây chuyện đủ chưa?”
“3 phút, cút ra ngoài.”
Bóng thẳng lần này của Hứa Thịnh thẳng thật rồi, không lắc lư cũng không tự động bẻ lái.
Đánh đến mức người kia không kịp đề phòng.
Cậu thật sự lấy ra hết tất cả tâm tư nhỏ bé của mình, tất cả những thứ đè nén tận đáy lòng cũng không thể khống chế được, thẳng thắn đến đòi mạng, Thiệu Trạm cảm thấy giống như có một con mèo cực kỳ to gan cào mạnh ở trong lòng hắn.
Thực ra khi Hứa Thịnh nói “cố ý”, phỏng đoán âm thầm ở rạp chiếu phim trước đó đã có đáp án.
Người mình thích cũng thích mình, người mình đang theo đuổi thật ra cũng đang theo đuổi mình, xác suất như này nhỏ đến mức không thể tin nổi, giống như có được kho báu quý hiếm.
Nhịp tim đập dữ dội hơn bất kỳ lúc nào.
Giữa chừng Thiệu Trạm muốn nói “cậu khoan hẳn nói, tôi có chuyện muốn nói với cậu”, thử giành trước một bước, nhưng đợt phát bóng này của Hứa Thịnh đánh rất nhanh rất chuẩn, trực tiếp mặc kệ tất cả, một hơi nói xong.
Trước đó hắn từng nghĩ chỉ cần Hứa Thịnh bước một bước…
Nhưng thực ra hắn đã nghĩ thông suốt từ lâu, ngay cả một bước đó cũng không nỡ để cậu đi.
Nếu như Hứa Thịnh vẫn không giải được câu hàm số đó, hắn sẽ cầm tay cậu vẽ, vẽ xong hỏi cậu “có biết anh có ý gì không”.
Chỉ là không ngờ Hứa Thịnh không chỉ bước một bước mà còn chạy thẳng về phía hắn.
Ánh đèn neon lại lóe lên.
Thiệu Trạm nói: “Tôi không cần cậu tán.”
Vừa rồi cảm xúc của Hứa Thịnh lập tức chùng xuống, cho rằng bị từ chối.
Cảm giác chùng xuống này giống như không cẩn thận bước hụt bậc cầu thang.
Nhưng mà Thiệu Trạm nói xong câu thứ hai, Hứa Thịnh phát hiện hình như… không giống ý mà cậu nghĩ.
“Không cần tôi tán…” Hứa Thịnh ngừng lại hỏi, “… Là có ý gì?”
“Ý là tôi rất dễ tán, nhưng chỉ giới hạn một mình cậu.”
Thiệu Trạm nói xong bước về phía cậu, cơn gió rạng sáng quét càng mạnh hơn, mặt mũi hắn sắc bén, áo thun màu đen làm sự lạnh lùng trên người hắn càng thêm nổi bật, rõ ràng cũng là giọng điệu lạnh lùng ấy nhưng lời nói ra lại khiến cả người nóng lên: “Không cần theo đuổi tôi, tôi là của cậu từ lâu rồi.”
Cũng không cần cậu mời.
Hắn đã đơn phương vi phạm từ lâu.
Chẳng phải hắn cố ý để cho cậu nắm tay sao?
Dù Hứa Thịnh không mở miệng, Thiệu Trạm cũng đoán rằng mình nhiều nhất chỉ nhịn đến khi bước vào tòa nhà ký túc.
Trong đầu Hứa Thịnh lập tức ngơ ngác.
Sau một tiếng “ầm”, nổ “bùm” một cái.
Lúc này, cảm giác bước hụt vừa rồi và cảm xúc khó hình dung tạo thành sự tương phản dữ dội.
Nếu như gió lớn thêm chút nữa cậu có thể bay lên luôn.
“Cậu nghĩ rằng cho cậu đề đó là thật sự muốn bảo cậu giải sao?”
Thiệu Trạm không có nói thẳng “ngu ngốc” nhưng mơ hồ trong giọng điệu có ý này, hắn nói: “Đồ thị hàm số bảo cậu vẽ là hình trái tim, vốn dĩ muốn dùng để tỏ tình.”
Máu khắp người Hứa Thịnh sôi trào, suýt nữa ngồi không vững, nhưng sau khi nghe nửa câu sau của Thiệu Trạm, trong lúc máu đang sôi trào nhớ lại mình hai tiếng đồng hồ không vẽ ra được đồ thị hàm số đó, còn nói với Thiệu Trạm thôi bỏ đi.
Nhiệt độ cơ thể của Hứa Thịnh hạ xuống một chút: “…” Cậu đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?
“Lần trước muốn ôm nhưng không ôm được.” Thiệu Trạm đã đi đến trước mặt cậu, giang rộng hai tay hỏi, “Vậy thì lần này có thể ôm cậu về không?”
Hứa Thịnh suy nghĩ mấy giây mới phản ứng lại “lần trước” hắn nói là lần nào.
Là lời nói bậy mà cậu nói lúc ở buổi tiệc ăn mừng.
Khi đó Thiệu Trạm chỉ là rất kiềm chế dựa sát vào cậu, vòng lấy eo cậu, ôm trong chốc lát.
Hứa Thịnh: “Lúc đó cậu đã…”