Dịch: LTLT
Hứa Thịnh gửi xong tin nhắn thì nhắm mắt lại, nằm một hồi vẫn không ngủ được, cuối cùng quyết định ngồi dậy tắm nước lạnh.
Nhưng dòng nước lạnh cũng không làm mất đi nhiệt độ lạ thường trên môi, cảm xúc vừa rồi giống như vẫn còn lưu lại trên môi.
Thật ra nụ hôn vừa rồi của Thiệu Trạm rất ngây ngô, kỹ thuật hôn cũng không tốt, tuy khí thế Thiệu Trạm ép sát, động tác cũng mạnh bạo… nhưng sau khi chạm vào thì mất đi lí trí.
Đối với hai người không có bất cứ kinh nghiệm hôn nào mà nói thì hôn môi thật sự không phải chuyện lần đầu tiên làm thì có thể không thầy cũng tự hiểu được.
Nhưng mà khoảnh khắc chạm vào không có ai để ý đến kỹ xảo.
Hứa Thịnh “đệt” một tiếng, chậm rãi phát hiện buổi tối hôm nay trôi qua đúng là chấn động lòng người, thậm chí còn có hơi không chân thực, giống như giấc mơ giữa đêm mùa hạ.
Cậu tắt vòi sen, lau tóc lại kéo cửa bước ra, mở giao diện chat với Thiệu Trạm, nhìn thấy một câu mười phút trước Thiệu Trạm gửi đến: Ngủ ngon.
Hứa Thịnh trả lời: Ngủ ngon.
Ngừng một chút mới di chuyển ngón tay, gõ hai chữ “bạn trai”.
Cảm giác không chân thực mơ hồ rút đi toàn bộ, lúc này Hứa Thịnh mới thật sự cảm nhận được, cậu lại vi phạm thêm một nội quy của trường thật rồi.
Hứa Thịnh nói xong ngủ ngon, không có ngoan ngoãn đi ngủ mà tiếp tục nói chuyện với bạn trai, nói đến chủ đề nào đó mà cả hai đều ngầm hiểu: Cậu tắm chưa?
– Cậu nói xem?
Xem ra là tắm rồi.
Hứa Thịnh trở mình, tiếp tục gõ chữ.
Hứa Thịnh: Tôi cũng tắm rồi.
Thiệu Trạm: Có phải tối nay không muốn ngủ không?
Hứa Thịnh: Nói chút nữa rồi ngủ.
Bây giờ Hứa Thịnh đã có danh phận, càng thêm hiên ngang: Anh trai, nói chuyện thêm chút nữa đi mà.
Thiệu Trạm nhường bộ: 5 phút.
Hai người câu có câu không nói chuyện một hồi, sau đó Hứa Thịnh mở trang chủ của Thiệu Trạm, có suy nghĩ mong muốn lập tức thông báo cho toàn thế giới, lại muốn lén lút giấu viên kẹo này trong lòng, sau đo đổi tên ghi chú thành “bạn trai”.
Một đêm không mộng. Ngoài cửa sổ bầu trời đầy sao, tiếng ve kêu yếu dần.
Ngày hôm sau Hứa Thịnh bị tiếng gõ của của Thiệu Trạm đánh thức, từ lúc mở mắt đã nói bậy, sau khi nói dối để vào nhóm ôn thi, đồng ý một hiệp ước không bình đẳng thì cậu rất ít khi đến trễ tiết tự học.
Hứa Thịnh nheo mắt xuống giường mở cửa, nhìn thấy là Thiệu Trạm, cơn giận được thu lại: “Mấy giờ rồi?”
“Còn sớm.”
Quả thực rất sớm, bây giờ mới 6 giờ.
“Sợ mình đang nằm mơ.” Thiệu Trạm nói, “Nên muốn gặp cậu.”
“Cậu phải thấy may cậu là bạn trai tôi, nếu như đổi thành người khác giờ này gõ cửa phòng tôi.” Hứa Thịnh vừa thức dậy, đầu còn hơi mơ màng, sau khi đóng cửa lại dựa vào cửa để ổn định một lát. Tóc cậu rối tung, vì sau khi thức dậy chưa kịp sửa soạn, cổ áo cũng mở rộng, không thể phủ nhận sáng sớm nghe thấy câu nói như vậy thì cơn cáu gắt khi bị đánh thức cũng bị dỗ biến mất, “… Bây giờ đã bị tôi đánh ra ngoài rồi.”
Hứa Thịnh nói xong đi vào nhà vệ sinh rửa mặt súc miệng.
Thiệu Trạm ngồi ở trong phòng cậu chờ một hồi, sau đó đi đến cửa nhà vệ sinh chờ cậu.
Hứa Thịnh đánh răng xong, vừa cúi người vốc nước rửa mặt.
Thiệu Trạm trông vừa khéo đối lập với cậu, mặc đồng phục, dọn dẹp sạch sẽ dấu vết tối hôm qua mới trèo tường ra ngoài đi xem phim cùng người trước mặt. Một lát sau, hắn không nhịn được nữa, duỗi tay đến sau lưng Hứa Thịnh, kéo cổ áo của cậu lên trên một chút, xương ngón tay hơi cong lên khẽ cọ qua xương quai xanh của cậu: “Cậu cố ý à? Mặc như thế này.”
Lúc này Hứa Thịnh mới nhận ra cổ áo của cậu quả thực trượt về trước, nhất là sau khi cúi người thì càng không thể chịu nổi: “…”
Hứa Thịnh bị cọ ngẩng đầu lên, giọt nước chưa kịp lau sạch chảy dọc theo gương mặt, cuối cùng men theo cái cổ mảnh khảnh của thiếu niên chảy xuống, vừa vặn rơi lên trên ngón ta của Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm bỗng nhiên không muốn buông tay ra, ngón tay của hắn đang đặt trên xương quai xanh của Hứa Thịnh, đang định cúi người làm chút gì khác, ví dụ như lưu lại dấu trên xương quai xanh của Hứa Thịnh. Vào lúc này, cửa phòng bị người ta đập kêu “rầm rầm”.
“Anh Thịnh, đi thôi. Đi ăn sáng.” Hầu Tuấn vừa gõ vừa hét lên, “Hôm nay căn tin có bánh bao chiên! Không đến thì không giành được đâu!”
“…”
Cùng lúc đó lại vang lên mấy tiếng, âm thanh còn lại là Khang Khải như hình với bóng cùng Hầu Tuấn, nhưng giọng nói của Khang Khải rõ ràng ở xa hơn, gõ cửa đối diện: “Anh Trạm, cùng đi ăn sáng đi.”
Đồng tác của hai người dừng lại, Hứa Thịnh cầm khăn ở bên cạnh lau mặt, sau đó “khụ” một tiếng hỏi: “Cậu đi mở cửa hay là tôi đi mở.”
Đám người Hầu Tuấn thường đến hẹn đi ăn.
Nội dung cần ôn tập cho thi giữa kỳ nhiều quá, Hầu Tuấn muốn mỗi sáng Thiệu Trạm khoanh trọng điểm cho bọn họ, tiện thể phát huy trách nhiệm của lớp trưởng, gọi Hứa Thịnh dậy, không cho trốn tiết tự học buổi sáng nữa: “Anh Thịnh, bây giờ là 6 giờ 10 phút, anh còn 5 phút để chuẩn bị.”
Đàm Khải gõ cửa đối diện một hồi, ngừng lại hỏi: “Chẳng lẽ hôm nay anh Trạm ngủ nướng? Không phải chứ, bình thường cậu ấy dậy còn sớm hơn chúng ta mà.”
Đàm Khải vừa nói xong câu này, cửa phòng của Hứa Thịnh mở ra, người mở cửa chính là Thiệu Trạm mà cậu ta gõ cửa không có phản ứng, Thiệu Trạm không ngại chuyện mình mới sáng sớm ở trong phòng Hứa Thịnh, đứng ở cửa nói: “Cậu ấy còn đang rửa mặt.”
Hai người Hầu Tuấn với Đàm Khải ngơ ngác nói: “… Ờ.”
Nhưng mà hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp tình huống này, trước lạ sau quen.
Với lại hai vị bá chủ của tieba xảy ra chuyện gì cũng sẽ không khiến người ta bất ngờ.
Hầu Tuấn nhanh chóng phản ứng lại: “Không sao, tụi tui chờ anh Thịnh một lát.”
Anh Thịnh của bọn họ chẳng hay biết gì lại cúi người rửa mặt, mặt đỏ muốn nổ tung.
Hứa Thịnh rửa mặt xong thay đồng phục bước ra ngoài vừa vặn đúng năm phút.
Sáng sớm, người ở căn tin lúc này vẫn chưa nhiều, khi bọn họ đến hai cửa sổ ở lầu một chỉ có ba bốn người đang xếp hàng, Hầu Tuấn với Đàm Khải chạy như bay đến trước bánh bao chiên.
Thiệu Trạm nhớ đến dáng vẻ giành gọi cơm của hắn với Hứa Thịnh hôm qua, chợt cảm thấy buồn cười: “Hôm qua là cậu đang theo đuổi tôi à?”
Hứa Thịnh cũng không nhịn được bật cười: “Đệt, không rõ ràng sào? Tôi đã lập kế hoạch từ sớm rồi, dù đám Hầu Tuấn không đến cũng sẽ hẹn cậu đi ăn cơm…”
“Hôm nay tôi đi gọi.” Thiệu Trạm nói, “Cậu ngoan ngoãn ngồi đây.”
Đám Hầu Tuấn gọi cơm xong quay lại, Hứa Thịnh đang ngồi trên ghế lướt điện thoại, thuận miệng hỏi: “Hôm nay hai người không giành cửa sổ à? Hôm qua chẳng phải suýt nữa cãi nhau sao? Tui còn sợ hai người vì vấn đề ai đi gọi cơm mà đánh nhau một trận ở căn tin đó.”
Hứa Thịnh không biết giải thích thế nào, chỉ đành sờ mũi nói: “… Không giành nữa.”
Hứa Thịnh: “Tụi tôi bàn bạc rồi, sau này hai tư sáu cậu ấy gọi, ba năm bảy tôi gọi.”
Hầu Tuấn: “…”
Đôi bạn cùng bàn này coi trọng việc gọi cơm buổi sáng đến thế à?
Đang nói chuyện thì Thiệu Trạm bưng hai khay cơm đến, đặt một khay ở trước mặt Hứa Thịnh, lúc đi ngang qua không kìm được, cái tay đang rảnh bình tĩnh khẽ xoa một cái trên đầu Hứa Thịnh.
Hầu Tuấn đang cảm thán bánh bao chiên hôm nay thế mà biết phun nước thật: “Bánh bao chiên của trường chúng ta đúng là đỉnh. Vốn dĩ trước tui cho rằng nó chỉ là vỏ bánh gói thịt mà thôi, bác gái ở căn tin trường chúng ta cũng phát huy được như thế sao?”
Đàm Khải ngồi ở bên cạnh, nhíu mày, ghét bỏ nói: “Hầu Tử, mày có thể chú ý chút được không? Sắp bắn lên trên người tao rồi này!”
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, không ai chú ý đến động tác nhỏ thoáng qua ở chỗ bọn họ, cũng ngầm hiểu trong lòng, bí mật nhỏ chỉ có hai người bọn họ biết.
Hứa Thịnh uống một ngụm sữa đậu nành, thầm nói bình thường sữa đậu nành trong căn tin có ngọt như vậy sao?
Bữa sáng hôm nay căn tin lại xảy ra một chuyện khác, Cố Diêm Vương hiếm khi từ bỏ việc đứng canh ở cổng trước, đến căn tin kiểm tra. Ông bước xuống từ lầu hai căn tin, khi đi ngang qua bàn của nhóm Hứa Thịnh thì ngừng bước, bây giờ ông nhìn Hứa Thịnh càng ngày càng thuận mắt, thấy cậu lần nào là muốn khen cậu lần đó: “Hứa Thịnh, khoảng thời gian này em thể hiện rất tốt, mấy buổi học gần đây đều không đi trễ, bài tập em nộp thầy cũng xem rồi, thầy Chu Viễn khen em dạo này làm bài tập môn Toán rất tốt, ngay cả câu tư duy cuối tiết cũng có thể giải được một nữa.”
Khách sáo rồi ạ.
Đều là bạn trai giải.
Hứa Thịnh âm thầm bổ sung ở trong lòng.
Cố Diêm Vương: “Tốt lắm, người trẻ tuổi phải có tinh thần tràn trề sức sống, tích cực tiến về trước. Thầy đã nhìn thấy nhiệt tình của em đối với việc học rồi!”
Hứa Thịnh định giải thích, không thể để Cố Diêm Vương tiếp tục hiểm lầm như vậy: “Em…”
Tuy bình thường Cố Diêm Vương hung dữ nhưng am hiểu cách cổ vũ, đặc biệt là trẻ con độ tuổi này cần phải cổ vũ: “Thầy hiểu, trước đây em là một chú sư tử ngủ sau! Cuối cùng bây giờ cũng mở mắt rồi!”
“…”
Hứa Thịnh đờ người ra: Sư gì ạ?
Thiệu Trạm ngồi bên cạnh, một miếng điểm tâm suýt nữa nghẹn trong cổ họng.
Trước đây Hứa Thịnh không sợ nhất là giáo viên, bây giờ sau khi được hạng hai cuộc thi, nhìn thấy giáo viên thì da đầu tê rần. Không có chuyện gì đáng sợ nhất trên thế giới bằng chuyện rõ ràng bạn là một học sinh dốt nhưng tất cả mọi người đều coi bạn là thiên tài.
“Cảm ơn chủ nhiệm Cố đã khen.” Hứa Thịnh nói, “Trong chuyện này có thể có chút hiểu lầm, thực ra đều là em gặp hên, thiên phú chỉ chiếm một phần nhỏ, chủ yếu là em dựa vào đánh bậy đánh bạ, mò mẫm phát huy…”
Thiên tài mà Cố Diêm Vương xác nhận tuyệt đối không sẽ dễ dàng bị lật đổ, ông vỗ mạnh lên vai Hứa Thịnh: “Kỳ thi giữa kỳ thầy chờ tin tốt của em!”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “…”
Có lẽ thầy sắp thất vọng rồi.
Thi giữa kỳ, cậu không thể phát huy được.
Chờ sau khi Cố Diêm Vương đi, Hứa Thịnh quay sang hỏi Hầu Tuấn: “Cậu cũng cảm thấy tôi là sư tử ngủ say sao?”
Hầu Tuấn tận mắt nhìn thấy sự phát huy đáng kinh ngạc của Hứa Thịnh ở cuộc thi bốn trường, uống ngụm sữa đậu nành thật lòng thật dạ tâng bốc: “Đương nhiên rồi! Ông không chỉ là sư tử ngủ say mà còn là diều hâu ẩn núp, cuối cùng tung cánh ra, bay lượn trên trời! Ông của hôm qua đã sớm chết ở trong bóng đêm, ông của hôm nay sẽ sống lại trong ánh sáng!”
Hứa Thịnh: “…”
Hứa thịnh thở dài, biết cái danh “thiên tài” này không thể gỡ trong chốc lát.
Cậu lại hỏi: “Cố Diêm Vương đến căn tin làm gì vậy?”
“Nghe nói gần đây Cố Diêm Vương đang kiểm tra yêu sớm.” Hầu Tuấn là người thường xuyên ra vào văn phòng, tin tức biết được khá rõ ràng, “Khối chúng ta có mấy đôi, Cố Diêm Vương đã nghe thấy từ lâu, chỉ là không bắt được tại chỗ, thành ra đang theo dõi như này đó.”
“Đúng, với lại rất không hợp lẽ, sức chiến đấu của Cố Diêm Vương siêu mạnh, chúng ta còn không hiểu Cố Diêm Vương sao? Đó tuyệt đối là một người hung ác, có chuyện gì mà ông ấy không làm được, sự tích vẻ vang có thể nói ba ngày ba đêm. Chỉ nói chuyện yêu sớm thôi nhé, Cố Diêm Vương nói muốn bắt thì chắc chắn sẽ bắt được. Mấy ngày trước, trời vừa tối thì đã ngồi trong rừng cây nhỏ của trường chúng ta, kết quả chân bị sưng to.”
Lục trung Lâm Giang không chỉ có nội quy nghiêm ngặt mà giáo viên của trường cũng cực kỳ nghiêm khắc, với lại Cố Diêm Vương thật sự có thể làm ra chuyện này.
Hứa Thịnh: “… Thầy ấy tưởng là mình đi rừng sao?”
Đàm Khải cảm thán: “Ai nói không phải chứ? Với lại mấy cặp đôi trong trường chúng ta cũng không ngốc, nửa đêm sao có thể chạy ra ngoài cho thầy ấy bắt chứ, lộ liễu cỡ nào chứ, gan cũng lớn lắm đó…”
Trong trường có không ít cặp đôi gà bông, chỗ nào cũng có yêu sớm, dù Lâm Giang kiểm tra nghiêm ngặt cũng không ngăn cản được bản tính của con người.
Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm, đúng lúc đối diện với ánh mắt Thiệu Trạm nhìn cậu.
Chỗ này cũng có một đôi thật.
Không chỉ nửa đêm chạy ra ngoài mà còn trèo tường.
_____
Lúc rảnh trong tiết tự học, Hứa