Dịch: LTLT
Mấy bài thi mẫu Hứa Thịnh làm trước đó kết quả đều kẹt dưới một trăm điểm, thỉnh thoảng có một lần vượt qua mốc một trăm, điểm trung bình là 98.
Lần này có thể thi được 113 điểm, phần lớn là nhờ vào Thiệu Trạm đoán đề vô cùng chuẩn, cộng thêm quả thực cậu phát huy rất tốt, những câu biết làm hầu như không mất điểm, ít sai lầm.
Mạnh Quốc Vĩ không biết học sinh dốt Hứa Thịnh đã âm thầm cố gắng bao nhiêu mới thi được điểm số này, tuy những môn khác em học sinh này vẫn thi không được tốt lắm nhưng môn Toán lại vượt lên xuất sắc: “Vốn dĩ kết quả tuần sau mới công bố, nhưng thầy thật sự nóng lòng muốn thông báo tin tốt này cho em. Lần này em thi vô cùng tốt!”
113 điểm!
Thực ra không phải điểm cao đến mức khiến người khác ngạc nhiên, nhưng điểm số này đứng cạnh hai chữ “Hứa Thịnh” đã đủ khiến người ta ngạc nhiên rồi.
Nhãn tên của Hứa Thịnh ở trong mắt giáo viên bộ môn vẫn là “vừa mới học hành”, “có thiên phú nhất định”, hai nhãn tên này tổng hợp lại với nhau, 113 điểm hoàn toàn hợp tình hợp lí.
Giáo viên môn Toán Chu Viễn đúng lúc cũng ở trong văn phòng, ông vui mừng tặng Hứa Thịnh một quyển “Sách giải chương trình học mới: Môn Toán” ngay tại chỗ: “Hứa Thịnh, đến đây! Thầy tặng cho em một quyển sách tham khảo, khen thưởng cho em.”
Chu Viễn còn đặc biệt dùng bút đỏ viết một câu trên tờ bìa trong của sách: Tặng cho Sư tử ngủ say – Hứa Thịnh, mong học sinh Hứa Thịnh sau này tiếp tục thể hiện sự oai hùng, phát huy được thiên phú của mình trong môn Toán!
Hứa Thịnh: “…” Có thể không nhận không ạ?
Chu Viễn nhét sách vào trong lòng Hứa Thịnh: “Cầm lấy, đừng khách sáo với thầy.”
Có chuyện gì đáng đắc ý hơn chuyện dưới sự dạy dỗ tận tình của mình, học sinh đã vượt qua bản thân, thi được thành tích tốt. Người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái, Chu Viễn lại cười nói: “Ha ha ha, xem ra là tôi dạy tốt.”
Lúc vừa bước vào, Hứa Thịnh thấy căng thẳng nhưng cảm xúc căng thẳng của cậu không lộ ra ngoài, dáng vẻ lại đủ dọa người, đứng ở trước bàn làm việc, cúc áo đồng phục hoàn toàn không cài lại, cậu đành phải nhận lấy sách trong tay Chu Viễn, miễn cưỡng nói: “Cảm ơn thầy Chu ạ.”
“Nhưng mà lệch môn cũng là vấn đề.” Mạnh Quốc Vĩ thở dài, chưa vui mừng bao lâu thì bắt đầu trăn trở con đường học tập sau này của “thiên tài lệch môn” phải tính thế nào, “Có ưu điểm vượt trội là tốt, nhưng điểm của các môn khác cũng không thể quá thấp…”
Hứa Thịnh ở trong văn phòng giáo viên trải qua mười phút dài đằng đẵng trong cuộc đời.
Đến khi Thiệu Trạm gõ cửa bước vào, mượn cớ “hỏi bài” để chuyển chủ đề: “Thưa thầy, câu hỏi bổ sung lần trước, điều kiện trong câu hỏi có vấn đề ạ.”
Sau khi đổi chủ đề, hắn nhìn Hứa Thịnh, Hứa Thịnh lập tức hiểu: “Nếu không còn việc gì khác thì em đi trước đây ạ.”
Mạnh Quốc Vĩ vội xem câu hỏi, không để ý đến Hứa Thịnh: “Được, em đi trước đi.”
Sau khi Hứa Thịnh đi, qua khoảng hai ba phút, Thiệu Trạm mới bước ra khỏi văn phòng.
Hứa Thịnh ngồi trên bậc thang ở cầu thang đối diện, đặt quyển sách giải chương trình học ở cạnh chân chờ hắn: “Sao cậu lại đến đây?”
“Sợ bạn trai có đi không có về.” Thiệu Trạm nói, “Quyển sách bên cạnh cậu là gì vậy?”
Hứa Thịnh thở dài: “Lão Chu tặng tôi, nói là mong tôi sau này không ngừng cố gắng.”
Thiệu Trạm cười một tiếng thật khẽ.
Hứa Thịnh nói xong, bản thân cậu cũng cảm thấy không bình thường, không nhịn được chửi một câu “đệt”, sau đó bật cười.
Cuộc đời của cậu đúng là long trời lở đất.
Thử thách kỳ thi giữa kỳ coi như miễn cưỡng qua đi, điểm môn Toán không tính cao lắm nhưng cũng đủ để ổn định danh hiệu “có chút thiên phú”.
Hứa Thịnh mặc đồng phục thật sự tùy ý, xương quai xanh lộ ra hơn phân nửa, Thiệu Trạm nhìn mấy lần không nhịn được đi đến trước bậc thang, cúi người vươn tay ra cài một cúc áo lại giúp cậu, ngón tay lướt qua trên đầu, lạnh giọng nói: “Thi rất tốt.”
Hứa Thịnh cũng không từ chối, mặc cho Thiệu Trạm cài lại giúp cậu. Lúc Thiệu Trạm tính rút tay về thì cậu lại đưa tay cầm lấy cổ tay của hắn: “Đều do thầy dạy giỏi.”
“Vậy nên thầy…” Lúc Hứa Thịnh nói chữ “thầy”, âm đuôi đè vừa thấp vừa dài, “Thi tốt có phải nên thưởng nhiều hơn không?”
Trên hành lang thỉnh thoảng có học sinh đi ngang qua, tiếng bước chân dần dần đến gần từ đầu hành lang bên kia đi đến đây. Hứa Thịnh gan lớn, chờ tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến giây cuối cùng mới buông tay ra.
Một cán sự bộ môn của lớp nào đó ôm một chồng vở bài tập đi ngang qua.
Tiếc quá, thời cơ và địa điểm không thích hợp.
Hai người đành phải đi về lớp. Bầu không khí của lớp 11-7 lại náo nhiệt bất ngờ, từ khi nhắc đến chuyện “tiệc sinh nhật của Khưu Thu”, mọi người đều chuyển hóa áp lực trong khoảng thời gian này thành động lực ăn uống vui chơi, tiệc sinh nhật cuối tuần bất ngờ tập trung không ít người.
Hầu Tuấn ở trên bục giảng ghi tên lại, thấy Hứa Thịnh với Thiệu Trạm đến, gọi một tiếng: “Anh Trạm, anh Thịnh, hai người đi không? Tận hưởng niềm vui trước mắt, tuần sau, sau khi có điểm mới có sức để lựa một cách chết đàng hoàng được.”
Hứa Thịnh có ấn tượng khá tốt với Khưu Thu, lúc ở tiệc ăn mừng vừa ăn vừa nói chuyện, nói rất hợp ý, cộng thêm cuối tuần có thể ra ngoài chơi vẫn thú vị hơn buồn chán ở trong trường, cậu nói: “Sinh nhật hoa khôi lớp chúng ta à? Đi chứ.”
Từ “hoa khôi lớp” này nói đến mức Khưu Thu mát ruột mát dạ: “Anh Thịnh, tui đặc cách cho ông, ông đến là được, có thể không mang quà.”
Hầu Tuấn: “Bà như thế thì không đúng rồi, sao bà lại phân biệt đối xử chứ?”
Đàm Khải: “Tui cũng cố hết sức, che giấu lương tâm gọi bà là hoa khôi lớp. Hoa khôi lớp, bây giờ gọi có còn tác dụng không?”
Khưu Thu: “Thôi dẹp đi, hai ông có gọi là bố cũng vô dụng.”
Hầu Tuấn lại quay sang Thiệu Trạm: “Anh Trạm có đi không?”
Hứa Thịnh phát ngôn thay bạn trai: “Cậu ấy đi.”
Tuy nói không cần mang quà nhưng sau khi tan học, một đám con trai vẫn đi đến phố thương mại ngoài trường để lựa quà cho Khưu Thu.
Khung cảnh có hơi kỳ lạ. Bọn họ chuyên lựa mấy cửa hàng quà tặng trang trí xinh xắn đáng yêu, vừa vào đã cảm thấy cả người mất tự nhiên, chỉ có Hứa Thịnh trước đây có vào mấy lần, cậu đứng ở trong cửa hàng đau đầu nói: “Đừng chỉ mua mỗi màu hồng, cũng chẳng phải con nít sáu tuổi. Hầu Tử, đặt cái bông hoa khô màu đỏ chướng mắt ấy xuống.”
Hầu Tuấn: “… Cái này không đẹp hả?”
Thiệu Trạm nhìn không hiểu mấy cái này, suýt nữa mua bộ đề ở tiệm sách kế bên làm quà cho bạn.
Hứa Thịnh chậm rãi nhắm mắt lại: “Anh này, dù anh là học thần thì anh cũng sẽ bị đánh tại chỗ đó/”
Thiệu Trạm: “…”
Nếu như Khưu Thu ở đây chắc chắn sẽ vỗ tay cho Hứa Thịnh. Anh Thịnh của cô thực sự đã nâng cao thẩm mỹ ma quỷ của đám trai thẳng trong lớp với sức lực của bản thân.
Quản lý cửa hàng quà tặng thì lại cười nhìn mấy thiếu niên tràn đầy sức sống vừa vụng về vừa đau đầu chọn quà tặng bạn. Bọn họ chen chúc bên cạnh quầy trưng bày, nhoài người thành một hàng.
Đàm Khải cầm hộp nhạc nói: “Tui thấy cái này của tui chắc chắn được, đơn giản nhưng không bình thường, tầm thường nhưng không mất đi ý nghĩa… Tôi cho thẩm mỹ độc đáo của mình 90 điểm.”
Hôm chủ nhật bọn họ đều không đến phòng tự học, “bùng học” tập thể, tập hợp ở cổng sau trường.
Học sinh nội trú dù có hẹn đi chơi cũng chỉ có thể hẹn ở gần trường. Địa điểm vui chơi giải trí gần nhất là trung tâm mua sắm có rạp chiếu phim mà mọi người có thể đi bộ năm trăm mét