Dịch: LTLT
Âm nhạc trong phòng quá ồn, Hứa Thịnh chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của Thiệu Trạm, loáng thoáng nhận ra được ba chữ “không kìm được”.
Lúc Thiệu Trạm lớn gan, cái tính liều lĩnh không quan tâm còn dữ dội hơn cả cậu. Hứa Thịnh cũng thường bị hình tượng này của “học thần” mê hoặc, tạm thời quên đi tính áp bức chỉ có trên người hắn.
Hứa Thịnh ngẩn người một hồi mới liếm môi dưới.
Ngọt.
Trong tình huống có thể làm người ta điếc như này muốn ngồi xuống cùng nói chuyện phiếm rõ ràng là chuyện không thực tế.
Hứa Thịnh đặt túi ăn vặt đã mở ra lên bàn lại, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm, sau khi gửi xong thì huơ huơ điện thoại về phía Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm cúi đầu, mở điện thoại ra nhìn thấy một tin nhắn mới.
– Anh giở trò lưu manh nha.
Thiệu Trạm còn chưa kịp trả lời thì bên kia lại gửi đến một câu nữa.
– Bánh quy ngon không?
Rõ ràng là quang minh chính đại gửi tin nhắn, Hứa Thịnh lại bỗng nhiên có cảm giác đang làm chuyện mờ ám với Thiệu Trạm, giống như truyền giấy trên lớp bị người khác phát hiện vậy.
Điện thoại trong lòng bàn tay khẽ rung mấy cái.
– Cũng được.
– Cậu ngon hơn.
Nếu như không phải trong phòng mờ tối thì Hứa Thịnh nghĩ rằng tai mình lúc này đã đỏ bừng rồi. Cậu cất điện thoại qua một bên, đứng lên mở một chai nước trông giống nước ép trái cây. Nửa thùng đồ uống nhỏ này là hoạt động hôm nay trong quán, thuê phòng thì sẽ được tặng, không biết nhãn hiệu gì, sau khi mở ra cậu lười dùng ống hút, cứ thế cầm trong tay ngửa đầu uống một hơi.
Hầu Tuấn giành một hồi không có giành lại đám con gái đu trai điên cuồng này, lúc cậu ta định quay lại hét “anh Thịnh chọn bài không…” thì vừa vặn nhìn thấy bóng của Hứa Thịnh và Thiệu Trạm tách ra, bị người bên cạnh đẩy một cái, cậu ta cũng không quan tâm Hứa Thịnh nữa, bây giờ quay đầu lại thì anh Thịnh vẫn còn duy trì tư thế ngồi trên sô pha vừa rồi, bánh quy trong miệng thì đã mất tiêu, Thiệu Trạm ngồi bên cạnh cậu.
Hầu Tuấn gọi: “Anh đại ca có chọn bài không? Hát một bài nhé?”
Hứa Thịnh cũng hét lên: “Mấy cậu chọn trước đi.”
Hầu Tuấn hoàn toàn không nghe rõ, cho rằng cậu nói tên bài, gân cổ lên hỏi: “Đó là bài gì?”
“…”
Hứa Thịnh vốn không định hát, nhưng câu hỏi của Hầu Tuấn khiến cậu đã làm thì làm đến cùng, đành phải một tay cầm chai thủy tinh, một tay gõ chữ hỏi Thiệu Trạm muốn nghe gì.
S: Muốn nghe bài gì?
Thiệu Trạm thỉnh thoảng có nghe nhạc, nhưng cũng chỉ nghe bài hát tiếng Anh, chủ yếu là để mở rộng vốn từ, thế là trả lời cho Hứa Thịnh một dãy tiếng Anh.
Dãy tiếng Anh này thật sự làm khó Hứa Thịnh, cậu không chọn bài hát mà bạn trai chọn, cậu hát tâm tình cho bạn trai nghe.
S: …
S: Không hiểu, không biết hát, vẫn là để tự tôi xem rồi làm thôi.
Cuối cùng Hứa Thịnh chọn một bài tình ca khá nổi tiếng gần đây, tên là “Tỏ tình:. Trước khi bấm bài hát này, Khưu Thu với mấy nữ sinh đang vừa hát vừa nhảy ở trước, ủng hộ cho thần tượng mà mình thích. Sau khi đến bài hát này thì bầu không khí lập tức yên tĩnh, tiếng ghita dạo đầu trong trẻo vang lên.
Giai điệu của bài hát này rất chậm, ca sĩ hát gốc là giọng nam rất dịu dàng. Hứa Thịnh tắt hát gốc, cầm chai nước vẫn chưa uống xong, đứng lên đi về phía trước, nhận lấy micro từ trong tay Khưu Thu.
Hai từ “trai đẹp” và “tình ca” liên hệ với nhau luôn khiến người ta không kìm được mà suy nghĩ viễn vông, đặc biệt là thời học sinh, dễ dàng rung động.
Không ai phát hiện ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn về phía người nào đó đang ngồi trong góc.
Trước màn hình có một cái ghế lẻ, Hứa Thịnh một chân chống dưới đất, hát vô cùng tùy ý, tay gác lên trên chai thủy tinh, âm thanh hoàn toàn khác biệt với giọng gốc, rạng rỡ ngân cao.
Dáng vẻ Hứa Thịnh hát tình ca rất phù hợp với gương mặt của cậu, với lại cậu thật sự biết hát, giọng hát hay, âm cũng chuẩn, tùy tiện đánh trúng mọi người. Hát được một nửa còn nhân lúc đang phát nhạc đệm thì ngước mắt mỉm cười, khuấy động bầu không khí: “Tiếng vỗ tay đâu?”
Vừa dứt lời, những người khác phối hợp vỗ tay.
Hứa Thịnh: “Tiếng cổ vũ to lên.”
Những người khác lập tức: “Woooo!”
Khưu Thu cầm điện thoại quay lại, hiếm khi mừng sinh nhật ở trường nên phải lưu giữ kỉ niệm mới được, ống kính trong tay lắc lư theo Hứa Thịnh: “… Tim tui đập nhanh quá.”
Hầu Tuấn: “Tui cũng nhanh, anh Thịnh sao lại đẹp trai đến thế.”
Đàm Khải: “Hoa khôi của lớp đập nhanh cũng không sao, Hầu Tử, mày kiềm chế chút đi, mày không thể quá nhanh.”
Ống kính vô tình chuyển đến bên cạnh, giống như cố ý chuyển đến trên người Thiệu Trạm, màn đen xẹt qua ngắn ngủi, khiến hai ống kinh dính liền với nhau.
Hứa Thịnh nhớ lại lúc cậu tỏ tình với Thiệu Trạm, cậu ngồi xổm trên tường, chỉ có hai người các cậu biết. Nhưng mà bây giờ ở trước mặt các bạn hát hết bài hát này giống như tỏ tình một lần nữa bằng một cách khác trong tiếng vỗ tay giòn giã ấy vậy, tuy lần này cũng chỉ có hai người các cậu biết.
Nhưng vẫn có một cảm giác vui vẻ bí mật, không kiềm chế được.
Hứa Thịnh khuấy động bầu không khí, tuyển thủ lên hát sau đó càng ngày càng mất liêm sỉ hơn, không chỉ yêu cầu vỗ tay mà còn bắt đầu yêu cầu nịnh nọt: “Là thế này, trước khi tui thể hiện giọng ca kinh ngạc của mình, tui cho mọi người ba phút, cho phép mọi người khen tui, tui sợ lát nữa nhạc lớn quá không nhận được sự ca ngợi của mọi người.”
Hứa Thịnh dứt khoát tỏ ý không khen cậu ta nổi: “Tự Cường, ông đừng hát.”
Viên Tự Cường rưng rưng muốn khóc: “Vì sao mấy người phối hợp với anh Thịnh mà không phối hợp với tôi?!”
“Anh Thịnh ở trình độ gì?” Hầu Tuấn cà khịa, “Ông ở trình độ gì? Một người Thanh Đồng, một người Vương Giả*.” (*hai cấp bậc trong game Vương giả vinh diệu, Thanh Đồng là cấp thấp nhất, Vương Giả là cấp cao nhất)
“…”
Viên Tự Cường hét lên: “Tui mặc kệ! Khen tui trước!”
Cuối cùng vẫn là Hầu Tuấn vắt nát óc nghĩ ra một câu: “Ông muốn miễn cưỡng tụi tui như thế đúng không? Được, ông lợi hại, ông là Châu Kiệt Luân của Lâm Giang!”
Khưu Thu bị bọn họ chọc cười, máy ảnh cầm trong tay rung điên cuồng.
Đối với học sinh Lâm Giang lục trung mà nói thì tỉ lệ việc học chiếm quá nhiều trong cuộc sống học đường thời cấp ba, mỗi ngày ngoại trừ giải đề thì là giải đề, một tháng hiếm khi mới về nhà một chuyến, cũng phải vội vàng làm bài tập, khi bận rộn cũng không có thời gian gội đầu, thời gian để bung xõa như thế này rất hiếm.
Sau khi uống hết chai nước trong tay, Hứa Thịnh cảm thấy uống rất ngon, thế là lại mở thêm một chai, uống hết hai ba chai thì không biết có phải là không khí trong phòng quá ngộp hay không mà cứ cảm thấy người hơi lâng lâng.
“Cậu có cảm thấy khó chịu không?” Tiếng nhạc đệm yếu đi, Hứa Thịnh dựa lại gần Thiệu Trạm, “Sao tôi cảm