Chương 10: Thành thực đi!
Edit và beta: Shim
Wordpress: Phong Nguyệt Các
Mộc Tử Quân dậy rất sớm, đi làm một hộp sushi siêu to khổng lồ để xách tới trường cùng A Mộc Mộc.
Đầu ổ gà mút mút ngón tay, "Mùi vị được đấy. Mua ở đâu thế?"
Mộc Tử Quân vô cùng đắc ý, "Tôi tự làm!"
"Oa!"
"Ôi trời ơi!"
"Đảm đang ghê!"
"A Mộc Mộc số chó sướng quá!"
"Rắm! Phải nói là vận đào hoa chứ!"
A Mộc Mộc tốt bụng khen ngợi, "Tôm ăn ngon lắm!"
"Tôm? Ở mô?"
"Là cái này sao?"
"Má, đó là cái que!"
"Tìm mãi không thấy là sao?!"
A Mộc Mộc chợt nhớ ra, "Tao ăn hết ở nhà rồi."
"Khốn nạn!"
"Sao mày lại sống chó như vậy?"
Đầu ổ gà: "Ở nhà?"
"Đù má ở nhà cơ đấy!"
"Sống chung trái phép hả?"
"Cẩu nam nam!"
Tối, A Mộc Mộc chủ động đề nghị sang nhà Mộc Tử Quân ngủ. Mộc Tử Quân mừng rỡ, vì vậy nhắn Ngôn Kiêm cấm về.
Trước khi ngủ, A Mộc Mộc: "Mộc Tử, em có một yêu cầu."
Mộc Tử Quân cảm thấy rất mới mẻ, "Trẫm chuẩn tấu!"
A Mộc Mộc: "..."
Mộc Tử Quân: "... Nói đi."
"Ồ." A Mộc Mộc nhíu mày, "Cách xa tên kia một chút."
"Ai?" Mộc Tử Quân suy nghĩ một lát, "Ngôn Kiêm sao?"
A Mộc Mộc lắc đầu, "Ông chủ quán bar." Vẻ mặt ghét bỏ, "Anh ta muốn giành bạn trai người khác."
Mộc Tử Quân vội phản bác: "Không thể nào! Đó là bạn tốt lâu năm của anh mà! Vẫn luôn..."
À khoan đã!
Mộc Tử Quân chợt nhớ ra một kí ức đen tối. Anh và người kia... Hình như có "xã giao" đôi lần...
Anh bèn lúng túng một chút, "Cái đó... Anh..." Đờ mờ sao A Mộc tự nhiên thính thế?
Cậu nhìn anh không chút cảm xúc, anh không làm được gì khác đành thành khẩn khai báo tuốt tuồn tuột.
"Bình thường trông cưng ngốc như vậy, sao lại biết..."
A Mộc Mộc vẫn không biểu cảm gì, "Em đoán." Chỉ là em không muốn kể chuyện trên đường bị tình địch khiêu khích thôi.
Mộc Tử Quân: "..."
Anh gác cằm lên vai A Mộc Mộc, "Được rồi. Nếu anh và anh ta có ý gì thì đã sớm đến với nhau rồi, nào đến lượt cưng. Đừng giận nữa, ai chả có quá khứ mà... Nếu em bằng lòng, từ nay về sau anh sẽ chỉ có mình em thôi."
Nói xong đưa môi dán vào môi đối phương.
Mặt A Mộc Mộc nhanh chóng bừng lên, theo bản năng đẩy người ra. Mộc Tử Quân đẩy tay cậu, khẽ nhay vành tai kia, lại liếm liếm. Cánh tay A Mộc liền tê rần, cứng đơ cả người. Mộc Tử Quân mỉm cười, quyết định quấn lấy.
"Đừng..." A Mộc Mộc quay mặt đi không dám nhìn thẳng, lộ vành tai đỏ bừng bừng.
Mộc Tử Quân cười tà mị, "Xấu hổ cái gì. Cứ như xử nữ ấy nhỉ?"
Lời vừa thốt ra, cả hai lập tức sửng sốt.
Mộc Tử Quân: Đm, cưng không phải trai tân thật chứ?
A Mộc Mộc: "Em... Chưa từng."
Mộc Tử Quân: "..." Đúng là ghét của nào trời trao của đó mà!
Anh vô cùng hứng thú với một tên