Chương 11: Kịch bản sai quá sai!
Edit và beta: Shim
Wordpress: Phong Nguyệt Các
"Hơ, a, a, ơ... Nhẹ, nhẹ chút! Đừng... A!"
Mộc Tử Quân thấy thân dưới được "thụt thò" sướng phát điên, rên rỉ không ngớt.
Đột nhiên A Mộc Mộc ngừng lại, "Em có cần gầm nhẹ một tiếng không?"
Mộc Tử Quân cho một cước ngay bản mặt A Mộc Mộc, "Cút!"
A Mộc Mộc dụi mắt từ dưới đất đứng lên, "Sao lại đạp em?"
Mộc Tử Quân phẫn nộ, "Gầm cái con em gái mi!"
Hoang mang - ing...
Lúc này anh mới tỉnh mộng, trên người hoàn toàn sạch sẽ, một dấu vết đen tối cũng không có. Anh ngã phịch xuống giường lầm bẩm: "Hóa ra là mộng..." Là do kìm chế lâu ngày quá ư?
Vì vậy Mộc Tử Quân kích động nhào tới bóp cổ A Mộc Mộc, "Anh muốn làm anh muốn làm anh muốn làm!!!"
A Mộc Mộc phải cạy tay Mộc Tử Quân ra, bực bội nói: "Em khó thở khó thở khó thở!"
Bên gối, màn hình sách điện tử chợt lóe: "Một dòng nóng chảy phun trào, tiểu công nhíu chặt mi, gầm nhẹ một tiếng..."
A Mộc Mộc thí nghiệm mãi cũng thành. Vốn dĩ Mộc Tử Quân định về thế giới riêng của hai người, nhưng chỉ một cuộc gọi của ma ma, dự định lập tức bị ra rìa.
"Mộc Tử, hôm nay vợ cháu ngoại của chị họ chú ba vừa sinh đứa nữa, con nhà họ tan học không ai đón. Con đi đón nó được không?... Sao lại không biết? Lúc thằng bé đầy tháng con còn bế nó mà!"
Mộc Tử Quân và A Mộc Mộc đi tới trường tiểu học, tìm gặp chủ nhiệm lớp 3-2 nói chuyện.
Chủ nhiệm lớp nâng kính, "Tiết cuối học sinh không ở đây, đang ở sân vận động rồi."
Bọn họ lại xuống sân, bắt lấy một thằng nhóc trong cái đám đang ném bóng loạn xạ rải rác khắp mặt trận, "Này bạn nhỏ, em biết ai là Tiểu Minh không?"
"Lớp em có ba Tiểu Minh, anh hỏi Tiểu Minh nào?"
"..." Mộc Tử Quân suy nghĩ một chút, "Hôm nay mẹ bạn ấy sinh cho bạn ấy một em gái."
"Anh tìm em làm gì?"
Mộc Tử Quân: "..." Hóa ra là thằng nhóc này!
"Mẹ em nhờ anh đến đón em."
Tiểu Minh bèn nghi ngờ nhìn, "Em lại không quen anh. Lỡ như hai người là lừa đảo thì sao?"
Mộc Tử Quân liếc mắt, "Sao lại không quen? Anh là cháu em ba của dì hai của bố em mà."
Tiểu Minh hiển nhiên bị xoắn như tàu lượn siêu tốc. Mộc Tử Quân bèn thừa thắng xông lên, "Hồi em đầy tháng anh còn bế em đó, có nhớ không?"
Tiểu Minh quay cuồng gật đầu, "Nhớ, nhớ..."
Mộc Tử Quân: "..." Qua mặt nít ranh dễ như húp cháo!
Nói xong Tiểu Minh quay lại tập luyện với lũ bạn. Mộc Tử Quân và A Mộc Mộc buồn chán ngồi một góc bứt cỏ.
Bỗng nhiên một cô bé cầm quả bóng chạy tới, ngập ngừng lên tiếng: "Anh ơi, anh có biết ném bóng rổ không?"
Hai người liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Cô bé: "Thế anh có thể dạy bọn em được không?"
Mộc Tử Quân chọc A Mộc Mộc, "Chơi bóng rổ hại tay. Anh còn phải vẽ, em lên đi!" Ném không trúng đừng trách tôi!
A Mộc Mộc gật đầu, nhận lấy bóng vững vàng tiến về phía khung thành.
Cậu cau mày, ánh mắt kiên định, chân hơi khom xuống như lò xo đợi bật. Trong chớp mắt, bày một thế đẹp trai cool ngầu nhất ném bóng về phía rổ.
"Oaaa..."
"Đẹp trai quá!"
Mộc Tử