Chương 12: Năm mới đến rồi!
Edit và beta: Shim
WordPress: Phong Nguyệt Các
Đây là lần đầu tiên kể từ khi come out, Mộc Tử Quân được bố mẹ xách về quê ăn Tết cùng bà nội.
"Ôi Mộc Tử! Đã lớn vậy rồi ư?"
"Dạ vâng. Bác cả, đã lâu không gặp. Con chúc bác năm mới vui vẻ!"
"Mộc Tử, dạo này công việc sao rồi? Mấy năm trước bận cỡ nào mà Tết nhất cũng không thấy hả? Bà nhớ con lắm đấy!"
"Giờ giấc công việc bây giờ ổn định rồi. Sau này con sẽ thường xuyên về thăm bà ạ." Lúc trước dù rảnh rỗi cũng không thể về...
"Mộc Tử càng ngày càng đẹp trai! Sắp bằng chú tư rồi đấy! Thế đã có bạn gái chưa?"
Bố mẹ Mộc: "Khụ khụ..."
Bác cả vội nhảy vào gỡ rối, "Chú tư à, không vội không vội... Chẳng lẽ chú lại quên?"
Chú tư ngơ ngác, "Quên gì? Ơ, hay Mộc Tử đã kết hôn rồi?"
Mộc Tử Quân cười cười, "Con có nửa kia rồi. Chú lại quên à?"
Cả đám người biết chuyện đồng thời sửng sốt, chỉ có chú tư hay quên và bà nội vẫn bị lừa là hài lòng cười tươi.
Mộc Tử Quân đi đến bên bà nội đã mờ mắt, nắm tay bà, ""Cô ấy" nhỏ hơn con mấy tuổi, cũng là con một. Nhà ở xa nên bố mẹ bên đó không nỡ để "cô ấy" về cùng con."
Bà nội xoa tay cháu trai, tươi cười, "Con một cũng được. Sau này sinh hai đứa nha."
Mộc Tử Quân cùng cười, "Dạ, chờ mấy năm nữa con sẽ dẫn hai đứa chắt mập mạp về cho bà."
Đợi bà được dìu ra chỗ khác, ma ma với một đám cô dì hóng hớt xúm xít lại gần, nhìn Mộc Tử Quân một lượt từ trên xuống dưới rồi lại nhìn một lượt từ dưới lên trên, "Này Mộc Tử, mày định giấu mẹ đi chuyển giới đấy à?"
Mộc Tử Quân cạn lời, "Không đâu, mẹ yên tâm đi!"
Ma ma nghĩ mà sợ, "Có hai đứa cháu trai cũng tốt, thêm đứa con gái nữa thì tuyệt vời!"
Mộc Tử Quân đỡ trán, "Mẹ đừng nghĩ lung tung nữa! Chúng ta có thể nhận nuôi, nhận nuôi mà!"
Đám cô dì đứng tuổi thở phào nhẹ nhõm, ma ma lại hỏi: "Mày định thế thật à? Sau này cũng định qua lại với A Mộc luôn?"
Mộc Tử Quân cười nói: "Bọn con sống rất tốt mà mẹ." Ngoại trừ chuyện ấy ấy ra. "Sau này... được đến đâu thì đến thôi."
Ma ma bỗng nghiêm nghị, "Mẹ thấy A Mộc Mộc phù hợp đấy. Mày lo mà giữ đi!"
Mộc Tử Quân nhíu mày, "Ơ, sao mẹ biết là phù hợp?"
"Sao mà không biết?" Ma ma cười đắc ý, "Mày nghĩ thử xem, nếu hai đứa chúng mày yêu nhau, sau này cũng chẳng phải lo chuyện con cái mang họ ai rồi!"
Mộc Tử Quân: ... Nghĩ xa quá rồi mẹ à!
Anh gọi cho A Mộc Mộc, gọi mấy cuộc cậu mới bắt máy.
"Đang làm gì đấy?"
"Chơi game."
"Giao thừa lại đi chơi game? Ăn cơm chưa?"
"Ừ."
"Đừng chơi nữa, đi xem Gặp nhau cuối... Hay xem pháo hoa kìa! Hoặc trò chuyện với gia đình đi!"
"Ờ."
"Ờ là ý làm sao?"
"Đồng đội sắp chết!"
"..."
"Vậy cứ để chết đi chứ sao!"
"..."
"Anh không thích em suốt ngày cắm cúi vào game... Thôi, mới đầu năm không muốn cãi nhau đâu."
"Ờ."
"Ờ lại là ý gì nữa?"
"Em bị đồng đội chửi."
"... Sao?"
"Em out."
"Ha ha ha ngày càng ngoan rồi đấy!" Thấy chưa, mình rõ ràng quan trọng hơn game mà!
A Mộc Mộc (đỏ mặt): "Ừm." Thật ra out một trận cũng không sao, cũng không bị tụt hạng.
Mộc Tử Quân nghe thấy tiếng ghế xê dịch, "Đứng lên có bị choáng đầu không?"
A Mộc Mộc: "Không sao... Hơi hơi chút." (chột dạ)
"Vào phòng nghỉ ngơi đi, rồi vận động chút. Tuy bây giờ cần thư giãn đầu óc nhưng chơi game nhiều không tốt."
"Ừm... Nghe anh."
"Ngoan. Năm mới vui vẻ! Thay anh chúc sức khỏe mọi người trong nhà nha."
"Ừm... Năm mới vui vẻ!"
"Năm sau gặp lại. Bai."
"Bai."
Chú tư cười sâu xa, "Trời, đứng xó này làm gì hả? Lại nói mấy cái tình yêu nhớ nhung với bạn gái phỏng?"
Mộc Tử Quân ngượng ngùng, "Chú tư