Chương 20: Tập thể hình!
Edit và beta: Shim
WordPress: Phong Nguyệt Các
Nghe A Mộc Mộc bảo sẽ đi tập thể hình, Mộc Tử Quân vô cùng bất ngờ.
Anh không nể mặt lên tiếng dè bỉu: "Em định đến ngồi chơi với máy, hết giờ thì về?"
"Em cũng muốn thế." Cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tất cả là tại mẫu hậu nương nương ở nhà nghe lời ngon ngọt của mấy bà khách, tự ý đăng kí khóa tập cho cậu đấy chứ!
"Đi tập á?" Mộc Tử vuốt cằm, "Thế sao em chưa có đường nhân ngư?" (1)
A Mộc Mộc suy nghĩ một lát, "Chắc tại vì em chưa biết bơi."
"Không biết bơi?" Mộc Tử Quân dè bỉu, "Thế làm sao anh hỏi được câu 'Anh và mẹ em cùng rơi xuống nước, em cứu ai trước?' đây?"
"..."
(1) Tên chính thức là cơ bụng xiên, chỉ đường chữ V phía trên xương chậu hình thành qua quá trình tập luyện vất vả. Vì nó giống phần dưới hơi co lại của cá nên Trung Quốc gọi nó là đường nhân ngư. Cơ mà bạn A Mộc Mộc lại cho rằng biết bơi sẽ có cơ bụng đẹp như thế. :)
Mộc Tử Quân thật sự tò mò, quyết tâm bám gót A Mộc Mộc tới phòng tập xem cậu tập tành ra sao. Ở đó anh gặp lại người quen cũ.
Mộc Tử Quân nhìn chằm chằm vào chàng trai cường tráng trước mặt, ngọt ngào hỏi: "A Nặc, cậu cũng tập ở đây sao?"
A Nặc vẫy ngón tay, ngại ngùng đáp: "Tôi làm huấn luyện viên ở đây."
Mộc Tử Quân bưng mặt, "Cậu đừng cười nữa, tôi không chịu nổi!" Toàn thân đều là cơ với múi còn cười e thẹn vô ngần thế, ai chịu cho nổi.
A Nặc bị chê cười, hơi tủi thân, "Tuy bên ngoài là thế... Bên trong tôi cậu hiểu mà."
"Rồi, biết rồi, thân công nhưng tâm thụ!"
Mộc Tử Quân từng có thời kì yêu đương đổ vỡ, chỉ đành "phịch xã giao" để giảm bớt nhu cầu sinh lí. Trong một lần hẹn tình kì lạ, anh quen A Nặc.
Hôm đó hai người cởi hết quần áo, A Nặc ngượng ngùng rút ra tuýp bôi trơn, "Cậu bôi giúp tôi hay tôi tự làm?"
Vì vậy Mộc Tử Quân há hốc mồm, "Ý cậu là... Cậu cũng là 0?"
"Ừm..." A Nặc nghe vậy liền biết giao dịch này lại thất bại, ủ rũ nói: "Tôi đã bảo là muốn nằm dưới."
Mộc Tử Quân bực bội, "Tôi tưởng cậu thích cưỡi."
Cứ thế hai người thành bạn bè. Sau đó Mộc Tử Quân biết được, trông cao to vạm vỡ thế thôi chứ anh bạn này vừa yếu đuối vừa... ẻo lả.
Anh đành an ủi, "Cũng đầy người thích kiểu như cậu mà."
A Nặc dẩu môi, "Có thì cũng có. Nhưng cậu biết rồi đó, hầu hết đều là 0.5, đều đòi đổi lại. Cũng có mấy lão tự xưng là công 100%, to y như tôi vậy, cuối cùng cũng bảo tôi chịch lại... Tôi chỉ muốn làm một tiểu thụ thuần túy thôi mà. Tôi mong có người sẵn sàng đứng ra che chở, bảo vệ tôi, lúc cần thì xoa dịu, động viên tôi!"
Mộc Tử Quân thở dài, "Cậu không những là thụ, mà còn yếu đuối như con gái ấy!"
A Nặc: "Hức hức hức hức..."
Phong Nguyệt Các \(^○^)人(^○^)/
Nhân lúc A Mộc Mộc đi thay quần áo, Mộc Tử Quân và A Nặc tán gẫu chút.
"Không phải năm ngoái cậu bảo muốn đổi nghề để giảm cơ bắp đi sao?"
"Dự là vậy, nhưng một ngày trước khi tôi nghỉ," A Nặc che mặt thẹn thùng, "định mệnh của tôi bỗng xuất hiện!"
Mộc Tử Quân không nén nổi tò mò, miệng hớn đến mang tai, "Ai? Ai?"
A Nặc đỏ hết mặt, giơ ngón út lên chỉ về hướng đó, "Chính là người ấy!"
Mộc Tử Quân đưa mắt dõi theo... Chỉ thấy một A Mộc Mộc mới thay áo ba lỗ đen đang tới...
Anh lập tức nhào vào bóp cổ A Nặc, "Chết tiệt!