Chương 21: Dạy cho nhau!
Edit và beta: Shim
WordPress: Phong Nguyệt Các
Mỗi người có một cách sống, sở thích cũng chẳng giống nhau. Dẫu hai người có sẵn sàng yêu nhau suốt đời suốt kiếp, cũng có lúc cảm thấy không có tiếng nói chung, không thể nào hòa nhập vào thế giới của nhau.
Ví dụ:
Mộc Tử Quân ôm lấy A Mộc Mộc từ phía sau, gác cằm lên vai cậu, "A Mộc, đang viết gì thế?"
A Mộc Mộc vặn vai mấy cái, "Luận văn."
Mộc Tử Quân liếc nhìn tiêu đề, "Lí thuyết địa điện trường tần số kép, nghĩa là gì?"
A Mộc Mộc giải thích: "@#¥%&*..."
Mộc Tử Quân hơi choáng váng, "Nghe không hiểu lắm."
A Mộc Mộc kiên trì: "@#¥%& chính là @#¥%&, căn cứ theo @#¥%&, bởi vì @#¥%& cho nên @#¥%&... Đã hiểu chưa?"
Mộc Tử Quân rơi vào hôn mê, "Em nói gì?"
A Mộc Mộc thở dài, "Sao anh dốt thế? Em nói @#¥%&*..."
Mộc Tử Quân làm dáng chợt hiểu ra: "A!"
A Mộc Mộc vui mừng gật đầu, đang định khen ngợi một câu, thì Mộc Tử Quân xụ mặt mù mờ nhìn cậu, "Vẫn là không hiểu."
A Mộc Mộc: "..." Bất lực ngôn ngữ, coi như em chưa nói gì!
Lại ví dụ:
Mộc Tử Quân đang vẽ vời, A Mộc Mộc lại gần xem. Cậu thấy anh khoanh một vòng rồi lại một vòng, không khỏi thắc mắc: "Anh đang mô phỏng theo Da Vinci sao?"
Mộc Tử Quân vui vẻ nói: "Thì ra trong lòng em anh lợi hại vậy ư?"
A Mộc Mộc cười, "Anh học ông ấy vẽ trứng gà đúng không?"
"..." Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Mộc Tử Quân bắt đầu màn bạo lực gia đình, "Trứng gà cái em gái em! Anh đây đang vẽ kết cấu cơ thể! Là kết cấu cơ thể!"
Chào mừng các bạn ghé thăm Phong Nguyệt Các.
Ngày nọ, Mộc Tử Quân dựa vào lòng A Mộc Mộc xem "Bố ơi mình đi đâu thế?", bỗng nhớ tới lần đầu hai người hẹn hò ở rạp phim, không khỏi cười đùa: "A Mộc, em biết hát bài "Ngôi sao nhỏ" chưa?"
"Chưa."
Mộc Tử Quân hắng giọng, "Để anh dạy nha."
"Không muốn học."
Mộc Tử Quân bực mình, ra sức đấm ngực cậu, "Em không biết phối hợp chút sao?"
Cậu cầm cổ tay anh, nghiêm mặt đáp: "Em muốn học vẽ, anh dạy em được không?"
Mộc Tử Quân hơi bất ngờ, vui vẻ đáp lại: "Tất nhiên! Em muốn học phần nào? Phác hoạ, sơn dầu, màu nước hay thủy mặc?"
A Mộc Mộc ngẫm nghĩ một chút, "Vẽ trứng gà đi."
Mộc Tử Quân đập thêm một trận, "Em muốn phá đám hả? Cấm nhắc đến trứng gà! Cấm nhắc!"
A Mộc Mộc rất nghiêm túc nói: "Anh cho rằng vẽ trứng gà dễ à? Chính bởi Da Vinci chịu nghe lời thầy giáo chịu khó vẽ trứng gà, vẽ trang nọ đến trang kia, mỗi trang lại vẽ ra những quả trứng khác biệt. Sau đó, bất kể cái gì ông cũng có thể vẽ vừa nhanh vừa đều."
Anh đỡ trán, "Loại bài cho trẻ con này em cũng tin?"
A Mộc Mộc mặt đơ, "Anh có dạy không?"
Mộc Tử Quân cũng đơ mặt, "Em có bị ngu không?"
Cậu thở dài, "Sao anh không chịu hiểu nhỉ? Trong một nghìn quả trứng, không có quả nào hoàn toàn giống quả nào. Từ mỗi góc nhìn, hình dáng sẽ trở nên khác biệt. Vẽ trứng chính là để luyện thị lực cùng kĩ năng..."
Mộc Tử Quân muốn mở lớp, A Mộc Mộc lại đòi vẽ trứng gà! Chắc chắn là cần ăn đòn, cho một trận sẽ ngoan ngay!
"A Mộc, em sắp đi học à? Anh cũng muốn theo!"
Cậu do dự một chút, "Cũng được, nhưng không cho quấy rối đâu."
Anh vỗ ngực, "Yên tâm, em muốn anh làm gì, anh sẽ làm cái đó!"
A Mộc Mộc hù dọa, "Không phải, không phải thế! Anh tuyệt đối đừng vào phòng thí nghiệm!"
Mộc Tử Quân bĩu môi, "Vì sao? Anh cũng muốn hỗ trợ mà... Lần trước bạn em cũng khoe anh còn gì?"
"Lần trước là thí nghiệm nhỏ làm cho vui thôi. Lần này là hạng mục quan trọng."
Thấy người kia xụ mặt, A Mộc Mộc thở dài, đành thỏa hiệp, "Như vậy đi,