Chương 25: Đưa anh về nhà đi!
Edit và beta: Shim
WordPress: Phong Nguyệt Các
Hôm nay, Mộc Tử Quân đi đến trường A Mộc Mộc, tặng quà cho cậu.
Cậu nhận cái hộp, mở ra nhìn một cái, chau mày, đẩy lại vào tay anh, "Em không cần."
"Vì sao?" Mộc Tử Quân tan nát hết lòng mề, "Anh đã chọn lâu lắm đó!"
"Nhưng... Son môi chỉ con gái mới dùng."
"Em ngốc à?" Mộc Tử Quân dở khóc dở cười, "Đây không phải là son màu, đây là son dưỡng! Con trai vẫn dùng son dưỡng mà! Em nhìn chữ tiếng Anh viết trên này đi!"
A Mộc Mộc "à" một cái, ngượng ngùng gãi đầu, "Em dốt tiếng Anh." Lại nhận lại hộp, bóc ra, vặn son lên cắn thử một miếng, cau mày: "Không ngon."
Mộc Tử Quân nâng trán: "... Cái này đâu ăn được đâu!"
A Mộc Mộc nở nụ cười, cất son vào túi, "Cảm ơn, em thích lắm."
Mộc Tử Quân "hứ" một tiếng, khóe miệng lơ đãng vẽ ra đường cong câu dẫn, chọc chọc lúm đồng tiền của cậu, "Được rồi, em sắp về nhà à?
A Mộc Mộc gật đầu, "Bố em từ quân khu về, mẹ muốn em về nhà."
"Muốn anh lai không?"
Cậu suy nghĩ một chút, "Có thể."
Đối phương vừa được lợi còn lên giọng, Mộc Tử Quân cảm thấy rất khó chịu, hất cằm kiêu kì, "Cầu xin đê. Em xin anh anh sẽ lai về. "
A Mộc Mộc mặt không chút thay đổi: "Cầu xin anh."
"..." Không có tí thỏa mãn nào!
Đưa A Mộc Mộc đến dưới nhà, cậu nói tạm biệt đi đây, Mộc Tử Quân đột nhiên nảy ra một ý trong đầu, liền gọi người lại, "Chờ đã!"
"Ừm... Anh hơi khát." Mau mời người ta vào nhà đi!
"Cầm tiền không?"
Mộc Tử Quân không hiểu, "Có."
A Mộc Mộc chỉ tay, "Sang bên kia có một cửa hàng."
Mộc Tử Quân khẽ cắn môi, "Em không thể mời anh lên nhà uống cốc nước sao?"
A Mộc Mộc ngẩn người, "Thì ra anh muốn lên nhà em."
Con ngươi Mộc Tử Quân lóe lên, ôm chặt A Mộc Mộc, chôn đầu vào ngực cậu cạ cạ, "Bọn mình đã yêu nhau lâu như vậy, em còn không định đưa anh về ra mắt ư?"
A Mộc Mộc suy nghĩ một chút, nghiêng đầu, "Hai tháng, lâu đâu?"
Mộc Tử Quân bĩu môi, hừ mạnh, thật tức giận cậu không hiểu ý.
A Mộc Mộc thấy Mộc Tử Quân nổi nóng, cúi đầu lí nhí, "Lẽ nào em với anh... Sống một ngày bằng một năm?"
"..."
Mộc Tử Quân phát điên, "Em bị ngốc à? Không nhìn ra anh thích em muốn chết, nóng lòng muốn gặp bố mẹ chồng rồi sao?"
A Mộc Mộc sửng sốt, tỉnh ra, "Hóa ra gặp bố mẹ chồng à?"
"..." Đó không phải trọng tâm đâu thằng ngốc ạ!
Mộc Tử Quân rốt cục bước vào nhà chồng như ý nguyện. Vừa thấy con dâu, mẫu hậu liền nhanh chóng lên tiếng: "Đây chính là Mộc Tử hả? Ai da, nhìn người đẹp quá nha! Đến, chớ ngại... Ba thiếu một! Con ngoan à, vào mâm với bọn dì đi!"
"Cái này..." Mộc Tử Quân lần đầu tiên tới "nhà chồng", dĩ nhiên muốn biểu hiện tốt một chút. Đã vội đi không chuẩn bị quà cáp, bây giờ sao có thể từ chối yêu cầu nhỏ này chứ, "Dạ. Nhưng trình chơi bài của con hơi kém ạ."
Các bà đều nói: "Không sao không sao, thoải mái vui chơi tí thôi mà!"
Quả nhiên, Mộc Tử Quân thua liền hai ván, chuẩn bị thua ván thứ ba. A Mộc Mộc bị bố gọi vào phòng cuối cùng cũng đi ra, anh vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu.
Đợi cậu đi đến trước mặt, Mộc Tử Quân hỏi: "A Mộc, em biết chơi mạt chược không? Giúp anh một chút nha."
Ba người còn lại trên chiếu bài đều tỏ ra hoảng hốt, khươ tay lia lịa, "Đừng đừng đừng, con không được nhờ nó đâu! "
Thấy Mộc Tử Quân ngơ ngác không hiểu, A Mộc Mộc giải thích: "Tay em khá đỏ."
Mẹ Mộc