"Ngọc Chi?"
Thấy Ngọc Chi cả người sững sờ tại chỗ, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn vào nhau cùng quét qua khuôn mặt, giống như bị ma quỷ nhập, Du Hân Niệm nhịn không được gọi nàng một tiếng.
Nữ mặt nạ cũng không có động tác gì, gương mặt hướng về phía Ngọc Chi.
Ngọc Chi nghiêng đầu, chăm chú nhìn thanh họa kích trong tay. Lớp rỉ sét trên họa kích dính một mảng vào bàn tay và ngón tay nàng, cũng rất kỳ quái, một chút cũng không làm cho nàng chán ghét.
Nàng nhìn họa kích mà nhất thời trong lồng ngực dâng lên nghìn vạn u sầu, vết thương bị đâm xuyên nơi lồng ngực đã khỏi hẳn giờ lại bắt đầu mơ hồ đau đớn. Nhưng loại đau đớn này thật kỳ lạ, không hề khiến cho Ngọc Chi hoảng sợ, ngược lại là một loại cảm giác sảng khoái, càng đau đớn càng dũng mãnh.
Nàng vốn luôn ủ rũ lười nhác, loại cảm giác sảng khoái này đối với nàng mà nói là vô cùng kỳ lạ, chính là đến từ thanh họa kích xa lạ trong tay.
Nữ mặt nạ đi về phía Ngọc Chi, Ngọc Chi không chút kinh hoàng cũng không sợ sệt, thanh họa kích này mang đến cho nàng cảm giác an toàn cực độ. Nàng cầm họa kích ở giữa không trung xoay một vòng, uy vũ sinh phong, chỉ về hướng nữ mặt nạ.
Phó Uyên Di nắm chặt cán dù, nữ mặt nạ kia chỉ cần tiến lên phía trước một bước nữa, nàng sẽ phóng dù đánh tới.
Nhưng không ngờ nữ mặt nạ kia bỗng nhiên quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Tướng quân — thuộc hạ chờ đợi đã lâu!".
Một lời này phát ra hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, Ngọc Chi lại ngây ngốc như gà gỗ.
Cái quỷ gì...... Tướng quân là ai?
Nữ mặt nạ liền tháo mặt nạ xuống, đằng sau lớp mặt nạ kia là một khuôn mặt đầy anh khí đã có vài vệt nước mắt. Người này sau khi nhìn thấy bộ dáng Ngọc Chi cầm họa kích trong tay thì không ngừng khóc lớn, nhưng Ngọc Chi dù có cố gắng như thế nào cũng không thể đào ra một chút gì từ trong sâu thẳm ký ức của mình về người này — mặc cho nàng khóc đến thê thảm, Ngọc Chi không nhận ra nàng.
Ngọc Chi quăng họa kích trả lại, hoang mang nói:
"Tướng quân gì chứ...... Cô, cô nhận sai người rồi."
Đối phương liền nói: "Trăm nghìn năm qua thuộc hạ không ngừng tìm kiếm thân ảnh tướng quân tại Tứ giới, năm tháng dài lâu, thuộc hạ có lẽ đã quên mất dung mạo của tướng quân, nhưng họa kích này thì sẽ không bao giờ quên. Tướng quân chẳng lẽ không còn nhớ chuyện năm xưa đã từng cầm trong tay Sơn Hải họa kích, chỉ huy quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền càn quét Tứ giới sao? Họa kích cùng tướng quân hồn cốt tương liên, cho dù tướng quân có luân hồi mấy đời nó cũng chỉ phụng mệnh mỗi mình chủ nhân là tướng quân mà thôi!".
Sơn Hải họa kích? Quân đoàn dẫn đường Hoàng tuyền? Càn quét Tứ giới? Ngọc Chi tựa hồ nhớ ra một chuyện, lúc ẩn lúc hiện tựa như bọt biển, bỗng nhiên dòng ký ức to lớn như nước lũ mãnh liệt cuốn quét đến đây, đem tia ký ức yếu ớt bất kham này của nàng cuốn trôi không còn một mảnh.
Ngực đau nhói, nàng ôm ngực hô to không ngừng, xoay người biến mất.
"Tướng quân!" Nữ mặt nạ không nghĩ tới Ngọc Chi sẽ chạy trối chết, nhất thời không biết phải làm sao.
"Tướng quân? Không phải đang đùa bổn vương đấy chứ." Lâm Cung bay tới, nói bằng giọng xem thường, "Cái tên chỉ biết ăn no chờ chết kia, lại có thể là tướng quân? Vậy thì thuộc hạ của nàng phải là cái dạng gì a."
Nữ mặt nạ nhặt thanh họa kích lên, lau sạch bụi đất trên bề mặt, có vẻ mất mát, nói: "Tướng quân nhất định không phải là loại tiểu nhân nhát gan thế này, có lẽ thật sự là tôi đã nhận sai người......"
Nữ mặt nạ muốn bỏ đi, một mũi dù chợt chỉ hướng đến cổ nàng, Phó Uyên Di nói:
"Cô nương đừng vội đi, chuyện thôn Hạc này không giải thích cho rõ sao? Hồn phách đã bị cô hút đi còn không phun ra? Giả vờ như không có việc gì cứ thế bỏ đi, không thích hợp cho lắm đâu?"
Nữ mặt nạ tỏ vẻ không quan tâm, nói: "Bọn họ cam tâm tình nguyện để cho tôi hấp hồn, có liên quan gì đến người khác?".
Du Hân Niệm dìu đỡ dì Võ, càng nghe càng cảm thấy người này nói chuyện có vẻ trưởng giả, nhìn một thân y phục này của nàng ta cũng không giống người hiện đại, ngược lại giống như một chiến tướng thời cổ đại.
Phó Uyên Di ánh mắt chợt lạnh, đột nhiên mở tán dù ra, nữ mặt nạ kia không nghĩ tới cây dù này trông có vẻ bình thường, sau khi mở ra lại trở nên vô cùng lớn, treo đầy những lá bùa. Nàng cảm nhận được nguy hiểm liền vội vàng chạy trốn, lại bị lá bùa bên trong tán dù hút trở về. Nữ mặt nạ liều mạng giãy thoát đi, nhưng thân mình lại không ngừng bị hút về phía sau.
"Tôi còn có sứ mệnh chưa hoàn thành — tôi không thể chết ở trong này được –"
Phó Uyên Di dựng ngược tán dù lại, bất luận nữ mặt nạ kia có gầm rống như thế nào nàng cũng không chút lay động.
Nữ mặt nạ "vèo" một tiếng bị tán dù hút vào sạch sẽ, Phó Uyên Di khép dù lại, từ bên trong tán dù lấy ra một khối thủy tinh cầu, nữ mặt nạ kia đã bị bắt vào bên trong thủy tinh cầu.
Nữ mặt nạ vừa bị thu phục, toàn bộ lão nhân ở đây bao gồm dì Võ đều như mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn chẳng biết chính mình đang ở nơi nào.
"Phát sinh chuyện gì?" Dì Võ đỡ cánh tay Du Hân Niệm, thấy rõ Tần Dũng ở trước mắt, "Tiểu Dũng?".
Tần Dũng nước mắt nước mũi điên cuồng tuôn trào: "Mẹ! Cuối cùng cũng tìm được mẹ!".
"Con sao lại ở chỗ này?" Dì Võ vốn là hơi thở mong manh, nhìn thấy con trai mình quá mức vui mừng, lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ? Mẹ!"
Du Hân Niệm trèo đèo lội suối thật vất vả mới tìm được dì Võ, không nghĩ tới vừa tìm được lại té xỉu...... Du Hân Niệm bất đắc dĩ, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, vội dò xét hơi thở của bà ấy — hoàn hảo, không chết.
Lão Hoắc cũng giống như vừa tìm về được ý thức của chính mình, đi tới nói: "Tiểu Dũng, cháu nhanh chóng đưa mẹ cháu đến bệnh viện đi, mẹ cháu chỉ sợ...... Nếu không thì không được rồi."
Võ Tú Anh khi bị đưa đến thôn Hạc đã nhiễm bệnh nặng, trong vòng hơn một năm nay không được chữa trị hay uống thuốc gì, còn bị một dã quỷ cổ quái hút hồn phách, có thể chống đỡ được đến hiện tại đã là kì tích.
Tần Dũng còn đang truy hỏi mẹ hắn rốt cuộc bị làm sao, Du Hân Niệm gấp rút, một phen đẩy Tần Dũng ra, dùng sức cõng dì Võ trên lưng, chạy về hướng trực thăng: "Còn có thời gian ở đây hỏi tới hỏi lui...... Nhanh chóng cứu người a!".
Tần Dũng bị một tiếng rống này làm cho bừng tỉnh, lau mặt một phen, nhanh nhẹn chạy theo.
Phó Uyên Di hỗ trợ dìu đỡ dì Võ, Du Hân Niệm cũng không biết lấy đâu ra sức lực, sải bước chạy về hướng trực thăng. Lúc ấy nàng chỉ có một ý niệm trong đầu — không thể để cho dì Võ chết được.
Huyết Tâm của dì Võ còn chưa có lấy ra, nếu bà ấy chết ở chỗ này, thảm án Du gia sẽ mất đi đầu mối quan trọng nhất!
Du Hân Niệm đưa dì Võ lên trực thăng, tự mình cũng leo vào. Phó Uyên Di trước khi leo lên trực thăng ngoảnh đầu nhìn Lâm Cung, Lâm Cung khoát tay: "Được rồi, các người cứ đi đi, Ngọc Chi tiểu vương bát đản kia cứ giao cho tớ, tớ nhất định sẽ tìm được nàng."
Phó Uyên Di nở nụ cười với nàng, tiến vào cabin, Du Hân Niệm điều khiển trực thăng bay hướng lên trời cao, chở Tần Dũng cùng dì Võ cấp tốc bay trở về nội thành!
Từ trên núi xuống, Du Hân Niệm vì không muốn bị người trấn giữ đường núi và du khách quấy rầy, vẫn luôn cho trực thăng bay trên cao, Tần Dũng chỉ đường giúp nàng, hướng đến bệnh viện.
Thôn Trường Thọ chỉ có một cái bệnh viện nhỏ như vậy, căn bản là không có địa điểm để hạ cánh, chung quanh đều là khu thương mại mới xây, đông người tấp nập. Du Hân Niệm lòng như lửa đốt, hỏi Phó Uyên Di: "Bà ấy sao rồi?!".
Phó Uyên Di bấm cổ tay bà ấy, nói: "Mạch đập càng ngày càng yếu, chỉ sợ là không được rồi."
Tần Dũng gào khóc, Du Hân Niệm thật muốn giáng cho hắn một bạt tai: "Anh khóc cái rắm gì a! Mẹ anh còn chưa có chết anh khóc tang cái gì! Mau chóng tìm cho tôi chỗ đáp đi!"
"Nhà Hùng ca không được sao? Trực thăng vốn chính là đậu ở nhà hắn mà." Tần Dũng lau nước mắt, vừa nức nở vừa nói.
"Không được, nhà Hùng ca cách bệnh viện quá xa, phải chạy thêm một quãng đường nữa không chừng là sẽ không kịp mất." Du Hân Niệm nhìn xung quanh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Dũng càng sốt ruột:
"Cô nãi nãi cô mau nghĩ cách đi! Mẹ tôi thật sự chịu không được nữa đâu!"
Du Hân Niệm cũng biết là phải nghĩ cách, nàng cũng biết dì Võ sắp chịu không được nữa, vậy mà hết lần này tới lần khác lại gặp chuyện xúi quẩy, bỗng nhiên "tạch tạch tạch" vài tiếng, người ngồi bên trong cabin thực rõ ràng cảm giác được trong nháy mắt trực thăng đã mất đi động lực, Phó Uyên Di cũng kinh ngạc: "Chuyện gì vậy?".
Du Hân Niệm nói: "Động cơ tắt lửa."
Tần Dũng hô to một tiếng: "Tắt lửa?! Có ý gì?".
"Ý đúng nghĩa đen." Du Hân Niệm vừa trả lời hắn vừa thử khởi động lại một lần nữa, nhưng hoàn toàn vô hiệu, "Cánh quạt không xoay nữa."
Tần Dũng sợ tới mức cả người xám ngắt, xám ngắt cũng phải, đây là đang ở trên trời với độ cao hơn ba trăm mét.
Thanh âm của Phó Uyên Di cũng trở nên cấp bách: "Không có