Võ Tú Anh trong lòng bồn chồn, không dám tới gần Lô Mạn cũng không thể cùng nàng nói chuyện, vội vàng chạy đi báo cháy. Thấy tầng lửng còn chưa bị cháy lan đến, bà vội vàng chạy vọt vào. Trong nhà đầy khói khiến bà ho khan không ngừng, cuối cùng ở trong phòng tắm tìm được Du Nhâm Tuyết đang mê man, liền tùy tiện bao bọc lấy người nàng, kéo ra ngoài.
Khi bà cứu được Du Nhâm Tuyết ra đến sân sau, trận lửa lớn đã gần như nuốt chửng toàn bộ Du gia.
"Biểu tiểu thư đâu?" Võ Tú Anh nhìn xung quanh, không thấy Lô Mạn.
Đội cứu hỏa chạy tới, thật vất vả mới dập tắt được đám cháy lớn.
Du gia đã chết ba người, Võ Tú Anh ân hận vô cùng, nếu như mình có thể trở về sớm một chút, có phải đã có thể cứu được thêm nhiều người nữa không?
Sau đó cảnh sát đã tìm đến bà rất nhiều lần, mỗi lần bà nói đến chuyện đêm đó đều khóc không kiềm chế được, thân thể cũng ngày càng sa sút, cuối cùng nảy sinh ý định muốn trở về quê nhà dưỡng già.
Du Nhâm Tuyết luyến tiếc bà, nhưng vẫn tôn trọng ý nguyện của bà, để cho bà đi.
Võ Tú Anh trở lại thôn Trường Thọ không bao lâu liền ngã bệnh, trong lúc đó có một người tên là Trần Xu đến tìm bà, khuyên bà trở về Du gia, bà thật sự lực bất tòng tâm, cũng không trở về.
Tiếp sau đó, chính là hiện tại.
Phó Uyên Di sau khi xem xong vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Em có cảm thấy là rất nhiều chuyện trong ngoài đều giống như có người đã cố ý bố trí chu toàn rồi không? Bắt đầu từ rượu an thần kia, Du Nhâm Tuyết đi vào phòng bếp cố ý bảo dì Võ bỏ thêm nhục thung dung vào, cái đó rốt cuộc có phải nhục thung dung hay không hiện tại cũng không thể chứng thực được. Cảnh sát nhất định đã điều tra, nếu loại trừ Du Nhâm Tuyết là nghi phạm, vậy thì chuyện điều tra nhục thung dung lúc ấy khẳng định không có điểm gì đáng ngờ.
Vả lại, rượu an thần đã từng rời khỏi tầm mắt của dì Võ, lúc bà ấy đi lấy bánh kem có phải đã có người động tay động chân vào nồi rượu hay không? Lúc đó hung thủ có phải là đã ở trong nhà các em rồi không? Hơn nữa......"
"Tôi nhớ ra rồi." Du Hân Niệm đột nhiên nói.
Phó Uyên Di ngừng lại, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng.
"Chuyện đêm đó, tôi nhớ ra rồi." Du Hân Niệm hai mắt nhìn thẳng dưới mặt đất.
Ký ức vỡ vụn ở trong đầu nàng bay tán loạn, nàng nhắm hai mắt cố gắng bắt lấy chúng nó, gắt gao nắm trong tay.
Nàng thực sự đã nhớ ra.
Huyết Tâm của Võ Tú Anh gần tương đương với mức độ sự việc thực tế đã xảy ra đêm đó, khiến cho trí nhớ của Du Hân Niệm cũng bị kích khởi, tựa như có một bậc thầy thôi miên tài nghệ cao siêu đem tất cả những ký ức mà nàng đã quên mất lôi kéo trở về.
Sinh nhật đêm đó sau khi nàng uống rượu xong thần trí mơ màng dữ dội, không trở về phòng là vì chuyện Lô Mạn cùng Tương Tranh Thanh khiến cho tâm tình nàng không tốt, chưa muốn đi ngủ, liền đi ra sân sau, ngồi vào bên trong chiếc Aventador quà sinh nhật của nàng. Vốn chỉ muốn ngồi một mình trong chốc lát, không ngờ men rượu xông lên, chịu đựng không được, liền mê man đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê không biết vì sao nàng về tới được phòng ngủ, tự mình trở về hay là được người đưa trở về, một chút ấn tượng cũng không có.
Nàng tỉnh dậy do một trận khói dày đặc làm sặc.
Nàng biết là có cháy, nàng cũng đủ tỉnh táo để ý thức được là mình cần phải lập tức chạy trốn, thế nhưng tay chân lại không nghe lời nàng chút nào, dùng hết toàn lực mới có thể xoay người rơi xuống giường.
Trong đầu vang lên tiếng ong ong, não bộ giống như dòng nham thạch nóng chảy bất cứ lúc nào cũng có khả năng phun trào ra khỏi hộp sọ. Toàn bộ mọi thứ trước mắt đều đang lắc lư chao đảo, thân thể của nàng giống như bị đổ đầy chì, vô cùng nặng nề.
Du Hân Niệm không biết bản thân mình bị cái gì, tại sao lại vô lực như thế. Không hiểu vì sao say rượu, không hiểu vì sao mất hết sức lực.
Nàng gian nan lê lết giữa làn khói dày đặc, khói đen cuồn cuộn phía trên đỉnh đầu nàng, nuốt chửng toàn bộ căn phòng. Do nàng không còn sức lực bỏ chạy chỉ có thể bò lết đi, ngược lại tránh được cơn choáng vì hít phải khói độc.
Nàng dùng hết toàn lực bám tường đứng lên, lửa lớn bên trong cánh cửa làm cho nhiệt độ gia tăng rất cao, nàng hiểu được điểm ấy, liền nhúng áo ngủ vào trong chậu cá cho ướt sũng, quấn quanh bàn tay để cách nhiệt.
Nàng cố gắng đẩy cánh cửa phòng ngủ, ngã văng ra ngoài.
Khi đi ra thì thấy Du gia đã trở thành một biển lửa cháy hừng hực, cảnh tượng thê thảm này khiến cho Du Hân Niệm tuyệt vọng. Nàng không biết tại sao lại xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ chuyện này đều là nằm mơ sao? Không phải. Đau đớn chân thật nói cho nàng biết đây không phải là giấc mộng.
Nguồn lửa đến từ phòng ngủ lớn — phòng của ba mẹ nàng.
Nàng đã không thể tìm được vị trí chính xác của phòng ngủ lớn, căn phòng đã bị cháy sạch đến chẳng còn hình dạng gì nữa.
Ngọn lửa hung hăng xâm chiếm toàn bộ ngôi nhà, nàng ho khan dữ dội, trong lồng ngực giống như bị lấp đầy bụi, tiếp sau đó sẽ là nghẹt thở.
Nàng cảm thấy chính mình sẽ chết ở chỗ này, nhưng nàng lại vô cùng ương ngạnh, không đến giây phút cuối cùng thì tuyệt đối không bỏ cuộc.
Nàng muốn sống, nàng không thể chết ở đây được, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong.
Ý thức cầu sinh mãnh liệt khiến cho tinh thần nàng tỉnh táo thêm một ít, bò về phía cầu thang.
Ngọn lửa ở dưới tầng một cũng không quá lớn, chỉ cần lăn xuống lầu thì còn có khả năng chạy thoát.
Du Hân Niệm sức cùng lực kiệt, nhưng sự kiên trì vận động ngày thường rốt cuộc cũng có hồi báo, thân thể cường tráng tuổi trẻ trong giây phút nguy ngập liền phát ra sức sống cuối cùng, giúp nàng tránh được cái chết.
Khi sắp tới được đầu cầu thang, bỗng nhiên có một sợi dây thừng quấn quanh cổ nàng, siết thật chặt, kéo nàng trở về.
Hi vọng ở ngay trước mắt, chỉ thiếu một bước.
Người phía sau sức mạnh vô cùng, Du Hân Niệm níu chặt lấy sợi dây thừng trên cổ muốn giảm bớt cảm giác nghẹt thở đầy thống khổ. Sợi dây thừng hết sức bền chắc, gắt gao siết chặt cổ nàng, không hề nới lỏng một chút nào.
Người phía sau ôm quyết tâm nhất định phải giết chết nàng, ôm ấp sự căm ghét vô hạn đối với nàng, mới có thể dùng lực mạnh như thế.
Thời điểm sinh mệnh sắp tắt, tiếp cận cái chết chính là lúc, nỗi sợ hãi cùng phẫn nộ ngược lại làm cho tay chân Du Hân Niệm sống dậy, nàng dùng hết toàn lực giãy dụa, mấy lần muốn đem người phía sau quăng ném đi. Người phía sau bị hất lên vài lần liền mạnh mẽ dùng đầu gối ấn xuống lưng nàng, áp chế chặt chẽ thân thể nàng trên mặt đất, trong tay không ngừng dùng sức, liều mạng siết kéo cổ nàng hướng lên trên.
Du Hân Niệm hai mắt sung huyết, không ngừng vung tay về phía sau, rốt cuộc bắt được cánh tay đối phương.
Sự tiếp xúc này thật sự kích thích cơn tức giận ngập trời của Du Hân Niệm, nàng dùng đến tia sinh mệnh cuối cùng tập trung vào các đầu ngón tay, mạnh mẽ cào một phát.
Nàng cảm giác được chính mình đã cào được đối phương, cào bong một lớp da thịt lẫn máu. Sự vùng vẫy cuối cùng này nàng dùng nhiều sức lực đến mức bung cả móng tay cái của chính mình.
Sau đó, nàng chết đi.
Du Hân Niệm mặt đầy nước mắt, nàng đã nhớ lại quá trình tử vong của chính mình.
Trận hỏa hoạn ở Du gia quả nhiên không phải ngoài ý muốn, cái chết của nàng lại càng là do mưu sát.
Có người tự tay siết chết nàng.
Du Hân Niệm cả người giống như bị ngâm bên trong nước đá, ký ức khôi phục quá mức đột ngột, làm cho nàng bất ngờ không kịp phòng bị.
Mà càng làm cho nàng bất ngờ không kịp phòng bị chính là, khi mạch suy nghĩ của nàng vẫn chưa hồi phục thì nàng đột nhiên nhớ tới trên cánh tay Lô Mạn có một vết sẹo.
Vết sẹo kia không dài không ngắn, không rộng không hẹp.
Nếu nói đó là vết thương do bị cào, quả thật là phù hợp.
Phó Uyên Di thấy Du Hân Niệm hai mắt đăm đăm, đôi môi đang không ngừng run rẩy, không nói gì, chỉ ôm lấy nàng.
Du