Du Hân Niệm là một ví dụ điển hình của "con nhà người ta", bộ dạng xinh đẹp lại học giỏi, tế bào vận động phát triển, học cái gì cũng vậy, đều có thể suy một ra ba. Mà một đòn trí mạng nhất — nàng chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lotus.
Người ngoài nhìn thấy đều nghĩ rằng đứa nhỏ này quả thực là được sự ân sủng của tạo hóa, là sự thiên vị của ông trời, ai cũng nghĩ rằng người như vậy hẳn phải là nhân trung long phượng, lẽ ra phải là một đời vô ưu vô lo. Chỉ có bản thân Du Hân Niệm hiểu được, nàng đã phải hao tốn bao nhiêu tâm sức. Học bơi lội, trắng đêm đọc sách, ở trong sân huấn luyện đổ mồ hôi như mưa. Lúc người khác đang ngủ thì nàng đang tiếp thu kiến thức, lúc người khác đang yêu đương thì nàng vẫn còn đang tiếp thu kiến thức, mà lúc người khác phải tiếp thu kiến thức thì nàng đã có thể suy một ra ba.
Lòng tự trọng của nàng tạo nên hình ảnh hoàn mỹ của nàng trong mắt người khác, nhưng chính nàng biết rõ khuyết điểm và thiên địch của mình.
Tính tình của nàng thật sự rất xấu, lại còn không thể kiểm soát.
Chỉ cần có chuyện gì không diễn ra theo ý nàng, tính tình cáu kỉnh lập tức sẽ kéo tới như gió lốc, có thể cuốn quét sạch sẽ Du gia từ trong ra ngoài. Làm một người chị lớn trong nhà, hai đứa em của nàng đều phải thường xuyên dỗ ngọt nàng, càng chưa kể đến ba mẹ.
Nàng là viên ngọc quý của gia đình, một mình nàng là tập hợp hàng ngàn hàng vạn sủng ái, thần tiên cũng vô pháp ngăn cản Du Hân Niệm! Tương Tranh Thanh thì tính là cái gì, nàng ta cũng có tư cách sánh ngang hàng với chính mình sao? Du Hân Niệm trong tận đáy lòng khinh thường Tương Tranh Thanh, cảm thấy nàng ta quê mùa cảm thấy nàng ta ngu dốt, cảm thấy ngay cả ba của Tương Tranh Thanh cũng giống như một thương nhân nhỏ bé tầm thường.
Thế nhưng Tương Tranh Thanh chỉ như vậy mà lại phạm phải một chuyện khiến cho Du Hân Niệm canh cánh trong lòng, nàng đã tình cờ nhìn thấy Tương Tranh Thanh cùng chị họ nàng là Lô Mạn nói cười vui vẻ, hai người còn cùng nhau đến trường. Mà Lô Mạn còn chính miệng tán dương nàng ta, nói Tương Tranh Thanh rất thú vị.
Du Hân Niệm đều biết người này là chị họ của mình, hai nhà là anh em cột chèo, lại còn hợp tác làm ăn không thể phân tách, mà những điều này cũng không tính là cái gì, đáng sợ chính là sinh nhật nàng và người chị họ này lại là cùng một ngày. Sinh nhật hàng năm Du Phong đều muốn cho hai nàng cùng nhau tổ chức tiệc mừng, sinh nhật chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tìm một cái cớ để mở một bữa tiệc, nâng cao tinh thần đoàn kết trong nội bộ tập đoàn một chút, phô bày hình ảnh tập đoàn gia tộc tốt đẹp.
Dựa theo tính tình Du Hân Niệm đương nhiên rất phiền rất không vui, cũng may người chị họ này nói chuyện dễ nghe, tính cách tốt, có tính nhẫn nại, bộ dạng lại xinh đẹp, Du Hân Niệm cũng nhẫn nhịn.
Chị họ rất thường xuyên đến Du gia chơi, Du Hân Niệm nhớ lúc nàng còn đang học tiểu học thì Lô Mạn đã đặc biệt thích dẫn nàng đi ra ngoài chơi, mua đồ ăn thức uống cho nàng, hận không thể lo liệu từ đầu đến chân cho nàng. Đó là Du Hân Niệm tuổi còn nhỏ, còn chưa biết đưa ra chủ ý, chị họ muốn nàng làm thế nào thì nàng làm theo thế ấy.
Lô Mạn thích để cho nàng mặc váy, toàn bộ đều là màu hồng phấn, xem nàng giống như một công chúa. Thời gian sau đó Du Hân Niệm ngày càng trưởng thành, sau khi dần dần bắt đầu hình thành gu thẩm mỹ của chính mình thì vô cùng khinh bỉ Lô Mạn, nhìn thấy nàng ấy liền đi đường vòng. Nàng càng tránh né Lô Mạn thì Lô Mạn lại càng thích túm lấy nàng, túm được rồi liền ôm vào lòng nhào nặn hôn hít các thể loại, nhái giọng điệu trẻ con ngọt ngào đến phát ớn mà nói:
"Tiểu Niệm nhà chúng ta sao lại đáng yêu như vậy nhỉ?"
Du Hân Niệm quyền đấm cước đá đẩy nàng ra, lau đi vết son môi trên mặt, ghét bỏ nói: "Đừng có nói như thế, không sợ người ta buồn nôn à. Tôi chỉ nhỏ hơn chị có ba tuổi, chị trêu chọc ai vậy chứ? Đi chỗ khác chơi đi!".
Lô Mạn nhìn bộ dáng tiểu đại nhân của nàng mà cười ha ha, em họ càng tránh mặt nàng nàng lại càng thích bám theo em họ, khiến cho Du Hân Niệm trong một khoảng thời gian rất dài đều cảm thấy người chị họ này có phải là có chút biến thái hay không.
Khi lên trung học, Du Phong vốn muốn cho nàng đến học chung trường với Lô Mạn, Du Hân Niệm nhất quyết không chịu, chọn một trường học cách xa trường của Lô Mạn nhất, chính là vì muốn tránh né nàng ấy. Nàng không biết, Tương Tranh Thanh lại lựa chọn cái trường mà nàng không muốn học kia, rất nhanh liền quen biết Lô Mạn.
Tương Tranh Thanh sau khi lên trung học thì phát triển nhảy vọt thành ngôi sao sáng, mặc dù cách xa nhau hơn nửa cái thành phố G nhưng Du Hân Niệm lại thường xuyên nghe bạn học đề cập đến họ Tương này, còn nghe nói nàng ta cùng Lô Mạn cả ngày như hình với bóng, nhìn giống y như người yêu.
Người yêu? Du Hân Niệm vừa nghe liền nở nụ cười, chuyện này thật mới mẻ, Tương Tranh Thanh cùng Lô Mạn có thể giống như người yêu? Lô Mạn để ý nàng ta mới là lạ!
Với lòng tràn đầy tự tin, ngày hôm sau khi đến buổi tụ hội gia đình tại Lô gia thì thấy Tương Tranh Thanh cùng Lô Mạn đứng ở ban công, Tương Tranh Thanh cười tươi đến mức xuân tâm nhộn nhạo tựa như hoa sơn trà nở rộ khắp núi đồi, nhón chân chỉnh tóc giúp Lô Mạn. Còn Lô Mạn đáng ghét thì sao? Vậy mà cũng dám cười với nàng ta. Nụ cười ôn nhu vốn chỉ dành cho Du Hân Niệm sao có thể tặng cho Tương Tranh Thanh đồ quê mùa này?!
Du Hân Niệm đằng đằng sát khí đi lên lầu túm Lô Mạn kéo đi.
Trong một khoảng thời gian rất dài Lô Mạn luôn bị Du Hân Niệm cùng Tương Tranh Thanh lôi kéo giằng co tới lui, tựa như trò chơi mà các cô gái ngây thơ ấu trĩ thích nhất, cướp đi thứ đối phương yêu quý nhất, chiếm về cho mình, để tỏ rõ ưu thế của chính mình.
Khi đó bên cạnh Du Hân Niệm còn có không ít tiểu thiếu gia đua nhau xum xoe săn đón, Du Hân Niệm cũng không rảnh mà quan tâm bọn họ.
Lô Mạn chỉ cần có chút liên hệ gì với Tương Tranh Thanh thì Du Hân Niệm sẽ mất hứng, liền trực tiếp đến nhà nàng nhốt nàng ở nhà không cho đi đâu hết. Giữa mùa hè gần 40 độ, vốn đang bị cảm mạo nằm trên giường, nghe được sinh nhật Tương Tranh Thanh mời Lô Mạn đến dự, Du Hân Niệm liền thay quần áo tựa như một cơn gió lao tới Lô gia, níu giữ chiếc xe của Lô Mạn lại.
"Đại tiểu thư." Lô Mạn buông tay, "Tôi chỉ đi dự tiệc sinh nhật thôi mà."
"Nếu không phải là đi sinh nhật thì tôi đâu có tới." Du Hân Niệm chui vào trong xe, nằm thẳng trên đùi Lô Mạn, "Được thôi, chị muốn đi cũng được, tôi cứ giữ tư thế này bất động đấy, chị có bản lĩnh thì cứ như vậy khiêng tôi đi đi."
Lô Mạn dở khóc dở cười: "Hai người bạn nhỏ các em đừng có tranh hơn thua nữa, cả ngày tức giận có gì thú vị sao?".
"Thú vị chứ, đây là chuyện mà trong khoảng thời gian gần đây tôi cảm thấy thú vị nhất đó." Du Hân Niệm hùng hồn nói.
"Tiểu Niệm thế này là không muốn tôi đi ư?"
"Ừm hửm."
"Thật khó xử, em là em họ của tôi, nhưng Tranh Thanh cũng là bạn tốt của tôi a."
Du Hân Niệm căm tức nhìn nàng: "Bạn tốt? Lô Mạn, gu thẩm mỹ của chị sao lại kém như vậy? Đã bao lâu rồi chị không có nghe nhạc hay đi xem triển lãm tranh? Lại có thể nhận cái đồ quê mùa kia làm bạn? Chị ra ngoài có thể đừng nói chị là chị họ tôi được không? Xấu mặt!".
Lô Mạn cũng không tức giận, chỉ nhìn nàng cười.
"Chị cười cái gì." Du Hân Niệm khó chịu nói.
"Không thể phê bình gu thẩm mỹ của tôi được, bằng không thì chuyện tôi thích em phải nói sao bây giờ? Em mới là gu yêu thích thật sự của tôi."
Du Hân Niệm phê bình: "Chỉ giỏi mồm mép!".
Lô Mạn vẫn cảm thấy khó xử, một bên là em họ, một bên là bạn tốt, phải làm sao đây? Nàng suy tư một lúc rồi nói: "Thế này vậy, thêm vào một mối quan hệ cho nặng hơn là được, tôi sẽ không đi."
"Thêm vào một mối quan hệ cho nặng hơn?" Du Hân Niệm không hiểu ý nàng.
Lô Mạn đột nhiên cúi người xuống hôn nàng, không phải hôn trán cũng không phải hôn má, mà là môi.
Du Hân Niệm cảm giác đôi môi Lô Mạn vô cùng mềm mại, mang theo một mùi hương đầy cảm xúc, ôn nhu vuốt ve đôi môi nàng, ngậm lấy môi dưới của nàng trong chốc lát, vang lên một âm thanh khe khẽ, tách ra, màu son môi của nàng ấy đã khắc ở trên môi Du Hân Niệm.
Lô Mạn một tay vịn lấy lưng ghế dựa phía trước, nhìn Du Hân Niệm cười, vẻ tươi cười khi đó của nàng ấy Du Hân Niệm cả đời đều không thể quên.
Lô Mạn liếm nhẹ môi mình, hai hàng lông mày khẽ nhếch lên: "Như vậy, sau này tôi đều nghe lời em, thế nào?".
Năm ấy Du Hân Niệm mười bốn tuổi, năm hai sơ trung, Lô Mạn mười bảy tuổi, năm hai cao trung.
Về sau mỗi khi nhắc lại chuyện này Du Hân Niệm đều đặc biệt khinh bỉ mà công kích Lô Mạn là lừa gạt thiếu nữ vị thành niên, mà Lô Mạn cũng rất tận tình biện minh: "Tôi lúc ấy cũng là thiếu nữ vị thành niên, sao không nói là em lừa gạt tôi?".
"Không biết xấu hổ, là ai chủ động?"
"Em a." Lô Mạn nói, "Chủ động nằm trên đùi tôi, phô bày tư thế thuận tiện hôn môi như vậy."
"Mười bốn tuổi mà chị cũng dám hôn!"
"Thứ nhất là không có phạm pháp, thứ hai chính là bởi vì em rất đáng yêu."
Bình thường khi nói đến đây Du Hân Niệm sẽ không thể nói gì được nữa.
Tương Tranh Thanh bị nàng thuận lợi hạ nốc ao, mặc dù rất nhiều năm sau này Tương Tranh Thanh vẫn cứ như hổ rình mồi.
Nàng từng chính tai nghe được Tương Tranh Thanh nói với người khác: "Họ Du tính tình thối nát