Du Hân Niệm không quay trở về văn phòng của Phó Uyên Di, nàng lái xe loanh quanh trong thành phố. Không biết đích đến là ở đâu, không biết mệt mỏi, không biết ngủ nghỉ. Mãi cho đến lúc xe hết xăng, nàng mới tùy tiện tìm đến một khách sạn ven đường, giống như dã quỷ mất hồn loạng choạng lảo đảo đi lên lầu. Đi vào căn phòng chỉ có một mình nàng, thần kinh căng thẳng khóa cửa một vòng rồi lại một vòng, rốt cuộc ngã vào trên giường.
Nàng không thích mùi lạ, không thích giường lạ, nhưng căn bệnh ưa sạch sẽ của nàng không biết từ khi nào đã vô thức được chữa hết.
Cho dù cầu kỳ kén chọn thì có thể như thế nào được chứ, thế giới này sẽ không vì sự bất hạnh của một người mà xoay chuyển ngược lại.
Nàng bất hạnh sao? Du Hân Niệm không chấp nhận đem hai chữ này đặt ở trên người của chính mình.
Nhưng giờ này khắc này, nàng để tay lên ngực tự hỏi, bản thân mình ngoại trừ bất hạnh thì còn có cái gì.
Trở lại nhân gian chính là một sai lầm.
Nàng đã từng cho rằng bản thân mình có thể một tay nắm giữ thế giới này, cho tới hôm nay nàng mới phát hiện hóa ra chính là thế giới này nắm giữ nàng trong lòng bàn tay mà đùa bỡn.
Không thể tiếp tục tiến về phía trước, không thể tiếp tục hô hấp, cũng không muốn tiếp tục đối mặt với cái thế giới luôn luôn có một bộ mặt khác này. Du Hân Niệm nhắm mắt lại, để cho nước mắt lặng lẽ thấm ướt lớp đệm chăn cáu bẩn.
Nàng hi vọng chính mình sẽ không tỉnh lại nữa.
......
Mặt trời lên rồi lại lặn, trăng sáng treo trong đêm.
Phó Uyên Di ngồi trong phòng sách trên lầu thật lâu, tách cà phê trong tay cũng đã lạnh ngắt. Nàng kéo mở bức màn ra, đối mặt với biển cả.
Lâm Cung không biết từ lúc nào đã nhẹ nhàng bay ra khỏi thân thể nàng, hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?".
Phó Uyên Di nói: "Cậu biết là tớ cái gì cũng nhìn không thấy mà."
"Có nhiều lúc tớ cảm thấy cậu cái gì cũng nhìn thấy. Thế giới này không có ai nhìn thấu được rõ ràng hơn so với cậu."
Phó Uyên Di cười cười, không khí chung quanh đều là lạnh lẽo.
"Tớ cũng luôn cho là như vậy, đáng tiếc đều là tự an ủi chính mình. Tớ nhìn không rõ."
Lâm Cung vẫn lặng lẽ ở bên cạnh nàng. Tuy rằng không biết Phó Uyên Di vì sao tâm tình lại không tốt, nhưng nàng hiện tại quả thực là không giống với khi trấn tĩnh bình thường cho lắm.
Bởi vì Du Hân Niệm không trở về? Đúng vậy, Du Hân Niệm đi đâu rồi?
Lâm Cung đang muốn mở miệng, Phó Uyên Di liền nói: "Tớ cũng không biết, đừng hỏi tớ."
"......" Tâm linh tương thông kiểu này thực không tốt lắm, hoàn toàn không có chút riêng tư nào hết.
Lâm Cung duỗi thẳng tay chân ra, nhìn thấy chính mình đã khôi phục thành bộ dáng thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, cảm giác có chút mỏi mệt.
"Cậu có muốn tìm nàng không? Chỉ cần tớ triệu hồi một tiếng, đám tiểu quỷ sẽ lập tức có thể xác định được vị trí của nàng."
"Không cần." Phó Uyên Di nói, "Nàng không muốn trở về dĩ nhiên có lý do của nàng, đừng miễn cưỡng nàng."
Lâm Cung trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Cậu lúc nào cũng suy nghĩ cho nàng, nhưng có ai suy nghĩ cho cậu? Quang Chúc Tinh của cậu bị cướp đi càng lâu, cơ hội khôi phục thị lực lại càng mong manh. Nhân thế mịt mờ chỉ có trên người Du Hân Niệm mới có khí tức của Phương Trúc Ác Anh năm xưa đã cướp đi Quang Chúc Tinh của cậu, cậu đều hiểu rõ, nhưng cho đến bây giờ cậu cũng không thể hạ quyết tâm lục soát thật kỹ một phen. Cậu đừng nhất thời xử trí theo cảm tính mà làm chậm trễ cả một đời của cậu."
Phó Uyên Di vẫn không nói gì.
Lâm Cung biết Phó Uyên Di ngay từ đầu vì sao lại nắm chặt lấy Du Hân Niệm không buông, chính là vì một tia khí tức còn sót lại này. Nhưng Phó Uyên Di lại là một người quá mức thận trọng, không muốn chỉ căn cứ vào một tia khí tức ít ỏi coi như là bằng chứng, mà đi hãm hại một người có khả năng là vô tội.
Vì thế cho đến bây giờ, nàng vẫn như trước sống trong bóng tối.
"Quên đi, tớ không muốn nói nữa."
Nói chuyện cùng Phó Uyên Di thật khó, lúc nàng ấy muốn nói thì mở mồm muốn ngăn cũng ngăn không được, lúc nàng ấy không muốn nói thì dù có cạy miệng như thế nào cũng vô ích. Lúc này nàng lại bắt đầu vô cùng hoài niệm Ngọc Chi dễ bắt nạt.
Nhắc Ngọc Chi mới nhớ, người này đã chạy đi đâu rồi? Mấy ngày rồi không thấy bóng dáng.
Những người này a, cả một đám, một lời bất hòa liền chơi trò mất tích.
......
Du Nhâm Tuyết gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Vương Phương, vẫn chưa nhận được hồi âm.
Hội đồng quản trị đã bỏ phiếu thông qua đề án thu mua cổ phần của Tam Môn Quốc Tế, tỉ lệ cổ phần trong tay Du Nhiên Đông và Du Nhâm Tuyết đã vượt lên trên Lô Mạn.
Chuyện này đều được đưa lên đầu đề của các tờ báo lớn về kinh tế tài chính, trên internet thì càng bàn luận sôi nổi hơn. Nói hai nhà Lô - Du nín nhịn lâu như vậy rốt cuộc cũng đã trở mặt, mà Lô Mạn với tư cách là CEO cho đến bây giờ cũng chưa có lời đáp trả nào về việc này, không biết Lô Thành Trung mấy năm nay lui về ở ẩn sắp tới có ra mặt hay không.
Lô Thành Trung đương nhiên biết chuyện này, ông biết được chuyện này khi đang ở trên bàn ăn sáng, buông ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô con gái đang ngồi đối diện mình.
"Tiểu Mạn." Lô Thành Trung chẳng qua chỉ gọi nàng một tiếng, Lô Mạn liền nói:
"Con đã biết, con sẽ tự xử lý thật tốt."
Lô Thành Trung thấy Bạch Văn không có mặt, lén hỏi Lô Mạn: "Ta cũng rất hiếu kỳ, con vì sao lại gây khó dễ cho hai đứa nhỏ kia? Con là chị lớn, cũng nên nhượng bộ em mình, bằng không mẹ con lại nói ta không khuyên can con."
"Thế nào lại có nhiều cái vì sao như vậy." Lô Mạn bình tĩnh ghim cuộn miếng thịt xông khói, "Người có đầu óc tinh tường sẽ luôn biết được đáp án, người có đầu óc không tinh tường thì có bày ra sự thật trước mặt hắn hắn nhìn cũng không hiểu."
Lô Mạn nói xong liền đứng lên bước đi, Lô Thành Trung bỗng chốc hiểu ra, cảm giác vừa bị con gái mình chế nhạo một trận.
"Đây là con gái nhà ai vậy a?" Lô Thành Trung ca thán.
Du Nhâm Tuyết liên tục nhìn điện thoại, vẫn đang đợi Vương Phương trả lời lại.
Mà linh hồn đang say ngủ ở bên trong thân thể Vương Phương đã tỉnh dậy.
Nàng là bị cơn đói bụng đánh thức.
Lúc tỉnh lại đối mặt với căn phòng tối om xa lạ, chỉ nghe được tiếng kêu cồn cào trong bụng mình.
Du Hân Niệm dở khóc dở cười, Vương Phương a Vương Phương...... Bất kể thời điểm nào tâm tình gì, ăn uống vẫn luôn quan trọng nhất sao?
Nàng rửa mặt xong thì đi xuống lầu, đi vào nhà hàng của khách sạn muốn lấp đầy cái dạ dày cho Vương Phương, nhưng nhìn thực đơn lại chẳng có khẩu vị ăn uống gì.
Trong lúc đang ngẩn người, một người phụ nữ trung niên ở bàn kế bên nãy giờ vẫn trộm nhìn nàng đột nhiên tiến đến, nhẹ giọng hỏi: "Cháu có phải là...... bạn chung đội của Khương Cầm?".
Khương Cầm?
Du Hân Niệm ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phụ nữ trước mắt thần sắc rạng rỡ quần áo tươm tất này tựa hồ có chút quen mặt, nhưng nhất thời nhớ không nổi bà ấy là ai.
"Thật đúng là cháu, cháu sao lại ngồi ở chỗ này một mình vậy?" Người phụ nữ kia ngồi xuống đối diện nàng, "Bất quá có thể gặp lại được cháu thật tốt, vẫn luôn muốn nói với cháu một lời cảm ơn."
Du Hân Niệm nhìn người trước mắt, trí nhớ ở trong đầu đang tra tìm thân phận của đối phương, bỗng nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là mẹ của Khương Cầm sao?
Đúng thật là bà ấy, chẳng qua là so với hai tháng trước thì hoàn toàn khác biệt. Trong trí nhớ của nàng, mẹ của Khương Cầm sống trong một khu nhà cũ nát bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện tà quái, bộ dáng già nua suy nhược, khô héo nhăn nheo, so với bộ dáng tươi tắn quyến rũ rất có khí chất hiện tại hoàn toàn là hai người khác nhau.
Mẹ Khương phỏng chừng cũng phát hiện thấy đối phương nhìn mình có chút kinh ngạc, ngượng ngùng nói: "Ta...... tìm được một người bạn đời." Bà quay đầu lại mỉm cười với một người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh, Du Hân Niệm đưa mắt nhìn sang, người đàn ông kia tuổi rất lớn, đầu đầy tóc bạc, lưng có hơi còng, nhưng ăn mặc gọn gàng chỉnh chu, cười rộ lên giống y hệt như bà ấy.
"Tất cả đều phải cảm ơn cháu."
"Cảm ơn tôi?"
"Đúng vậy...... Ta vẫn không quên được cháu từng nói với ta, mạng của ta là do con gái ta đổi lấy, ta không nên tiếp tục phí phạm thời gian, ta cần phải sống thật tốt. Như thế mới không phụ lòng con gái ta. Luôn muốn chính miệng nói với cháu một câu cảm ơn, nếu không nhờ cháu thì ta có lẽ vẫn còn đang sống trong bóng tối." Mẹ Khương có chút xấu hổ nói, "Thật sự vô cùng cảm ơn cháu, cháu mắng cho ta tỉnh, ta mới có thể có được cuộc sống hạnh phúc hiện tại. Hi vọng cháu cũng hạnh phúc."
Hạnh phúc sao?
Hạnh phúc là cái gì, có một số người có thể tiếp tục sống sót cũng đã rất hạnh phúc, có một số người lại cần có cuộc sống cơm no áo ấm nở mày nở mặt mới cảm thấy hạnh phúc, mà càng có nhiều người hơn nữa do trình độ học thức khác biệt, đối với hai chữ "Hạnh phúc" này cũng không có khái niệm, bọn họ chẳng qua chỉ là lặp đi lặp lại một ngày lại một ngày trong cuộc đời, mãi cho tới khi đi đến điểm dừng cuối cùng, hóa thành một nắm tro cốt, mà tên của bọn họ một trăm năm sau sẽ không có bất kỳ kẻ nào nhớ rõ.
Bọn họ tựa như chưa từng sinh sống trên thế giới này.
Du Hân Niệm không biết nàng đã làm thế nào để đi ra khỏi khách sạn, nghiêng ngả lảo đảo mà đi ở trên đường.
Đèn hoa rực rỡ mới lên, biển người cuồn cuộn, những tòa cao ốc san sát nhau. Bọn họ đều đang vội vàng chạy về nhà của chính mình, mà trong những tòa nhà trùng trùng điệp điệp này đều có những không gian nhỏ như vậy, hoàn toàn thuộc về một người, hoặc là một gia đình.
Bọn họ có quá khứ, có tương lai, bọn họ rõ ràng vẫn đang sống.
Còn Du Hân Niệm nàng, không có nhà, không có tương lai, thứ nàng có chỉ là quá khứ tràn ngập dối trá.
Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua tấm bảng quảng cáo được treo trên cao, trên bảng quảng cáo là một nữ ngôi sao vô cùng xinh đẹp, trên tay đeo nhẫn kim cương, cười đến mức yêu kiều lộng lẫy. Một đôi tình nhân trẻ tuổi đứng bên dưới bảng quảng cáo cùng nhau ngẩng đầu nhìn, bọn họ ăn mặc giản dị, trên lưng đều đeo balô Nike kiểu dáng giống hệt nhau. Cô gái lôi kéo tay bạn trai mình, làm nũng nói: "Khi nào thì anh mới mua nhẫn kim cương cho em a?".
"Nhẫn kim cương? Nhẫn kim cương thì anh mua không nổi nha, một tháng anh kiếm được chẳng có bao nhiêu." Chàng trai cố ý nói.
"Hơ? Sao cũng được, vậy thì khỏi kết hôn!" Cô gái bỗng chốc thả tay hắn ra, chàng trai lập tức cười hì hì bám theo, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp, đưa tới trước mặt cô gái:
"Mở ra nhìn xem."
Cô gái kinh ngạc: "Anh...... Sẽ không thật sự......"
Chàng trai mở chiếc hộp ra, quỳ một chân xuống: "Anh bây giờ vẫn chưa có tiền mua chiếc nhẫn kim cương mà em thích nhất, đây là chiếc nhẫn xinh đẹp quý giá nhất nằm trong khả năng cho phép của anh. Gả cho anh nhé, sau này anh sẽ nỗ lực hơn nữa, cho em một cuộc sống hạnh phúc."
Người đi đường đều dừng chân vui cười reo hò: "Gả cho hắn, gả cho hắn, gả cho hắn!".
Cô gái ôm mặt không thể tin được, nước mắt tuôn rơi.
Hạnh phúc? Du Hân Niệm cười lạnh, cảnh tượng dường như rất quen thuộc này thật sự là