Đêm tối sắp tàn, một tia ánh sáng đầu tiên nơi chân trời sắp từ mặt biển dâng lên, toàn bộ thành phố sắp thức tỉnh giữa ánh mặt trời ấm áp mùa đông.
Ánh sáng trở lại trên khắp mặt đất, mọi người sắp bắt đầu cuộc sống một ngày mới, mà ở trong mắt Phó Uyên Di vẫn là bóng tối quen thuộc.
"Cậu gần đây thật sự là đối với tớ ngày càng thô lỗ." Lâm Cung bay lơ lửng ở trên đầu nàng, hết sức bất mãn mà oán trách.
Phó Uyên Di ngồi trên ghế, quyển sách chữ nổi đang cầm trong tay từ đầu tới cuối cũng không thấy nàng lật giở một trang nào. Từ trước tới nay, mắt nàng mặc dù không thể nhìn thấy sự vật, nhưng lại lộ ra thần thái như có thể thấy rõ tất cả mọi thứ. Nhưng vào giờ phút này, Phó Uyên Di tựa như một cái xác không hồn, thừ người ngồi ở chỗ này.
Lâm Cung nhìn thấy bộ dáng này của nàng cũng sốt ruột: "Tớ nói cậu...... Vì sao không chịu nói rõ với nàng chứ!".
"Nói rõ cái gì?"
"Nói cậu và Lô Mạn......" Lâm Cung nói được một nửa lại không biết nên nói như thế nào.
"Tớ quả thực đã tiếp nhận sự ủy thác của Lô Mạn, âm thầm điều tra nàng, Du tiểu thư không trách sai tớ."
"Nhưng cậu căn bản không có tư tâm muốn hại nàng không phải sao?"
"Không, tớ thực sự đã từng thừa dịp nàng hôn mê mà ở trên người nàng tìm kiếm Quang Chúc Tinh của tớ, đáng tiếc không tìm được. Cậu đoán xem nếu lúc đó tớ tìm được Quang Chúc Tinh, có thể trực tiếp lấy nó đi hay không? Du Hân Niệm sau khi bị lấy đi thứ đó sẽ biến thành cái dạng gì?" Phó Uyên Di nói, "Ngay từ đầu tớ tiếp cận nàng chính là có mục đích riêng. Tớ phải nói như thế nào đây? Nói tớ cho dù không phải vì sự ủy thác của Lô Mạn, cũng là vì muốn lấy lại ánh mắt của tớ? Tớ không muốn bịa ra bất cứ lời nói dối nào để lừa gạt nàng."
Lâm Cung liếc mắt xem thường, thở dài: "Lo nghĩ nhiều như vậy quan trọng lắm sao? Quan trọng nhất không phải là hai người có thể ở cùng nhau sao? Thời gian chỉ còn có mấy tháng nữa thôi mà còn mâu thuẫn giận hờn nhau đến mức này. Quên đi...... Nói với cậu, cậu cũng sẽ không nghe tớ. Vậy bây giờ phải làm như thế nào? Chẳng lẽ muốn tùy ý Du Hân Niệm tiếp tục làm chuyện ác sao?".
"Tớ không có cách nào tự tay bắt nàng, tớ làm không được."
"Uyên Di, cậu ngốc a, nếu cậu không động thủ, nhất định sẽ có người khác động thủ. Cleaner cũng được, Minh cảnh cũng được, thậm chí là Minh Vương! Cậu muốn như vậy sao?"
Lâm Cung nói không phải không có lý, một ít pháp lực mà Phó Uyên Di đã lén truyền cho nàng ấy cũng ức chế không được bao lâu. Một khi nàng ấy thật sự bắt đầu báo thù, oán khí tuyệt đối sẽ áp đảo nuốt chửng cả pháp lực của nàng. Đến lúc đó Du Hân Niệm sẽ thật sự biến thành ác quỷ không còn chút nhân tính nào, chỉ biết báo thù.
Thật sự phải động thủ sao?
Tiếng chuông cửa dưới lầu cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, nàng đi ra nghe ngóng động tĩnh bên dưới.
Lâm Trạch Bạch mở cửa, thấy người tới là Lưu Đình.
"Lưu Đình a, nghe nói trước đó cô bị trọng thương, đã khá hơn chút nào chưa!" Lâm Trạch Bạch rất nhiệt tình mà hỏi thăm, nhưng lại đổi lấy ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Đình:
"Phó Uyên Di đâu?"
"Nàng ở trên lầu, cô vào đi, để tôi đi gọi nàng!"
"Không cần." Tay chân đã được nối liền lại thật tốt, Lưu Đình cầm trong tay một cuộn tranh chữ, nói, "Cô gọi nàng xuống đi, tôi giao món đồ này xong sẽ đi ngay."
"Đi vội như vậy a? Không ngồi lại tâm sự một chút sao...... Đại bảo bối! Đại...... Ai, cô đâu rồi? Lưu Đình đến tìm cô."
Phó Uyên Di đi thang máy xuống lầu, bước tới cửa, Lưu Đình đem đồ vật giao cho nàng: "Chị của tôi đưa cho cô." Nói xong liền đi.
Phó Uyên Di cầm cuộn tranh trong tay, Lâm Trạch Bạch ở phía sau cằn nhằn: "Ôi chao cô nàng này thật là lạnh lùng."
Phó Uyên Di cầm cuộn tranh trở lại phòng sách, mở ra, hỏi Lâm Cung: "Trên này viết cái gì?".
Lâm Cung nhìn xong rồi nói: "Bốn chữ, 'Phù cưu tai ương'. Cậu nói xem người bạn thuở nhỏ này của cậu là có tâm tư gì vậy, biết rõ cậu nhìn không thấy lại còn đưa cho cậu tranh chữ......" Lâm Cung nói đến một nửa thì chợt hiểu ra, "Thì ra là tới mỉa mai cậu, tai họa rõ ràng ở ngay trước mắt, cậu còn giả vờ không thấy."
Liễu Khôn Nghi đã từng nhắc nhở Phó Uyên Di, Du Hân Niệm chính là tai ương nhắm thẳng vào nàng, được gọi là phù cưu.
Phù cưu điểu là một tộc điểu hiếm thấy thuộc Yêu giới, chúng có bộ lông cực đẹp, thanh âm vang dội, pháp lực cao cường, sau khi hóa thành hình người thì vừa có âm vừa có dương, xinh đẹp mê người, công phu trên giường lại càng đạt tới đỉnh điểm, là đối tượng để song tu được các đại danh môn vọng tộc trong toàn bộ Yêu giới tranh đoạt nhiều nhất. Ai cũng không thể ngờ được rằng phù cưu điểu trông vẻ ngoài mỹ mạo vô song, nhưng lại vô cùng trí mạng. Bộ phận song tu của chúng ẩn chứa kịch độc, bất cứ ai cùng chúng song tu, chúng sẽ chiếm lấy yêu lực của đối phương để cho chính mình sử dụng, còn người trúng độc thì trong vòng bảy ngày sẽ phải bỏ mạng oan uổng, hóa thành một bãi nước đặc.
Mặc dù ác danh của phù cưu điểu đã lan truyền khắp bên ngoài, nhưng vẫn có rất nhiều loài yêu thèm muốn sắc đẹp của chúng cùng với cảnh tượng huyền ảo tựa như hoa trong gương trăng trong nước, vì thế mà kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên tất cả đều không sợ chết. Và danh tiếng của tộc phù cưu khiến cho người ta vừa yêu vừa hận cứ như vậy mà lan truyền đi.
Cái được gọi là phù cưu tai ương, chính là mối hiểm họa đối với tính mạng của Phó Uyên Di, mà con phù cưu điểu xinh đẹp lại có độc kia đang bắt đầu vỗ cánh, chờ đợi Phó Uyên Di tiến đến.
Phó Uyên Di nâng bức tranh chữ lên, đem bốn chữ lớn kia cuộn lại.
Lâm Cung nói: "Cậu đây là thật sự muốn coi như nhìn không thấy sao?".
"Coi như nhìn không thấy?" Phó Uyên Di tới gần Lâm Cung, hai ngón tay khép lại chỉ vào khóe mắt bên trái của mình, bỗng nhiên cười đến thực mê người.
"Cậu quên rồi sao, tớ vẫn luôn bị mù."
......
Mặc dù Du Nhâm Tuyết cùng Du Nhiên Đông liên thủ tung một đòn ra oai phủ đầu với Lô Mạn, Lô Mạn vẫn duy trì bình tĩnh trước sau như một, hoàn toàn không bị bọn họ làm xáo trộn địa thế. Nàng kiên quyết nhúng tay vào hạng mục Tam Môn Quốc Tế, lấy danh nghĩa hội đồng quản trị để cho Du Nhiên Đông làm phụ tá của nàng, tất cả đều nghe theo chỉ đạo của nàng. Đối với hội đồng quản trị, Lô Mạn lặp lại lần nữa, nàng cũng không phải là không tín nhiệm con trai của Du gia, nhưng mà hạng mục này có tính chất rất quan trọng, nàng sợ Du Nhiên Đông tuổi còn trẻ, sẽ phạm phải sai lầm lần nữa gây ra tổn thất cho tập đoàn, đồng thời cũng sẽ tạo thành đả kích đối với sự tự tin của Du Nhiên Đông.
"Cho nên tôi sẽ dốc hết toàn lực giám sát, trợ giúp cho em họ, không để cho mọi người lo lắng và thất vọng."
Du Nhâm Tuyết không phản đối.
Nàng dựa theo sự bố trí của Vương Phương mạnh mẽ đánh ra chiêu bài thân tình, thu hoạch được khá lớn. Chỉ tiếc còn chưa kịp đắc ý, Lô Mạn liền gậy ông đập lưng ông, hai tiếng "em họ" này cũng thực châm chọc.
Đáng lẽ Du gia các nàng chính là tung chiêu hiểm, tiền trảm hậu tấu mà thu mua Tam Môn Quốc Tế, hội đồng quản trị tuy rằng chưa hề nói cái gì, nhưng trong lòng cũng bị treo lơ lửng, thậm chí còn có loại cảm giác khó chịu khi bị qua mặt.
Lô Mạn đột nhiên xoay người phản kích, một bước này khiến cho các vị trưởng bối trong lòng đang khó chịu lập tức đứng về phía nàng, gần như không ai lên tiếng nói một chữ "Không", đều tỏ vẻ ủng hộ.
"Nhiên Đông dù sao tuổi vẫn còn trẻ a, có Lô Mạn giám sát cũng là một chuyện tốt."
Du Nhiên Đông tức giận đến mức mặt méo xệch, chạy tới tìm Du Nhâm Tuyết khóc lóc: "Sao có thể như vậy a! Lô Mạn cũng thật phiền phức, đúng là âm hồn bất tán bám mãi không dứt mà...... Ai ai, chị nói chúng ta nên phản kích như thế nào đây a?".
Du Nhâm Tuyết đưa lưng về phía hắn không nói gì.
"Hê? Du Nhâm Tuyết, chị sao không lên tiếng? Hử? Nè nè nè?"
Du Nhâm Tuyết bước đi, không để ý tới hắn.
Du Nhiên Đông hai tay chống hông, đứng tại chỗ tặc lưỡi một hồi lâu.
Lô Mạn lại một lần nữa nắm trong tay toàn cục của tập đoàn, nhưng trên mặt nàng vẫn không có lấy một nụ cười.
Từ trong phòng họp đi ra, suốt chặng đường đều cúi đầu nói nhỏ gì đó với thư ký. Thư ký ôm văn kiện trong tay cả một đường phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp bước chân của Lô Mạn.
"Cứ vậy đi." Lô Mạn nói xong liền lên xe, thư ký cảm thấy may mắn là mình có mang theo bút ghi âm, ghi lại toàn bộ những lời dặn dò của Lô Mạn, bằng không nàng thật đúng là không nhớ hết được những lời nói như vũ bão không mang theo dấu chấm câu kia của Lô Mạn.
Lô Mạn lái xe chậm rãi ra khỏi tầng hầm, kết thúc một ngày làm việc, lúc này nàng thật có chút mỏi mệt.
Hôm nay là sinh nhật của Tương Tranh Thanh.
Trước khi vào họp Tương Tranh