Ngày hôm nay không giống như bình thường.
Dọc trên đường đi trở về văn phòng, Lâm Cung từ trong ánh mắt nhìn chăm chú không rời của Ngọc Chi cuối cùng đã tìm ra được đáp án — ngày hôm nay hoàn toàn chính là một đại âm mưu.
Uyên Di sao có thể bị một cái hôn của họ Du kia làm cho thần trí mơ hồ được, còn Ngọc Chi sao có thể biến hóa nhanh chóng trở thành tướng quân Minh phủ, thật sự trở thành chủ nhân của Sơn Hải họa kích kia được? Trước đó tiểu quỷ tên là Bích Nghị kia rõ ràng đã nhận sai người, lại còn đem Sơn Hải họa kích đưa cho nàng.
Toàn thế giới này cũng chưa cho là thật, bản thân Ngọc Chi sao lại khó chấp nhận như vậy chứ?
Quái lạ chính là Sơn Hải họa kích lại thật sự chỉ tuân theo mệnh lệnh của một mình nàng, ở trong tay Ngọc Chi múa may rất uy vũ khí thế.
Được, cho dù cô thật sự là tướng quân Minh phủ gì đó, thì quả thật là ông trời không có mắt để cho cô có một đoạn quá khứ huy hoàng như vậy. Được, cô biến thành tướng quân thì cứ việc biến đi! Ôm tôi làm chi?! Nhớ tôi làm chi?! Còn lệ rơi đầy mặt đánh chết không buông tay...... Cô là ai hả! Bổn vương là người mà cô có thể đùa giỡn hay sao?!
Lại hướng ra cửa kính sau xe nhìn về phía Ngọc Chi, trên mặt nàng vẫn còn in rõ dấu vết năm ngón tay đỏ ửng, vẻ tươi cười trên gương mặt không hề giảm, chỉ trong chốc lát đôi mắt không rời Lâm Cung lại bắt đầu long lanh nước; cởi bỏ đi lớp ngoài của một nhân viên công vụ lười nhác nhu nhược, nhanh chóng biến thành một vị tướng lĩnh khí thế mơ hồ tỏa ra sự cương trực công chính kiên cường; dáng vẻ oai hùng rạng rỡ, trong ánh mắt lại ẩn chứa nét thiên kiều bá mị.
Nàng thậm chí còn không chút khó khăn nào mà bay ở bên ngoài xe, bám theo tốc độ xe chạy một tấc cũng không rời — trông có vẻ rất ung dung, nhưng Lâm Cung biết là làm vậy không hề dễ dàng gì, cần phải vận dụng rất nhiều minh khí một cách thong dong và thuần thục.
Ngọc Chi không còn là cái tên vô dụng mặt dày mày dạn chẳng làm nên chuyện nữa, không biết nàng đã làm cái gì để bản thân có sự biến hóa kỳ lạ như vậy.
Không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Cung hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác, Ngọc Chi có lẽ thật sự đã có một cuộc kỳ ngộ nào đó.
Khi đến Quốc Thái Kim Điển thì Lâm Cung đã nghĩ ra được 99 loại phương thức giết chết Ngọc Chi rồi, vẻ mặt hung ác quay đầu trừng mắt, lại gặp phải vẻ mặt mê gái và chờ mong của Ngọc Chi: "Tiểu nương tử nhớ ra tớ rồi sao?".
"...... Cô còn gọi bổn vương như vậy, bổn vương sẽ không chỉ thưởng cho cô một cái tát đâu." Lâm Cung xoay tròn cánh tay chuẩn bị động thủ.
Thân là Bách Quỷ Chi Vương, mặc dù chỉ là tùy ý hù dọa đối phương, nhưng uy phong chấn động, quỷ khí cũng vô cùng đáng sợ. Lâm Cung lúc xoay cánh tay thì nhấc lên một luồng quỷ khí màu xanh đen cao đến một trượng, Ngọc Chi cũng không sợ hãi mà tiến lên đưa ra một nửa bên mặt còn lại:
"Biết rõ cậu thích vậy mà, tới đi, đừng khách khí, bên này cũng cho cậu."
Lâm Cung: "......"
Tôi thích như vậy? Tôi sao lại thích như vậy a!
Quỷ khí chưa kịp dâng trào trong nháy mắt liền xìu xuống, Lâm Cung xoay người lập tức bay vào trong tòa nhà, Ngọc Chi vẫn tiếp tục đuổi theo, Lâm Cung cũng không quay đầu lại nhanh chóng biến mất ở trong thân thể Phó Uyên Di.
Không có khả năng, Lâm Cung một chút cũng không muốn biết Ngọc Chi đã nhớ lại cái gì, đã biết được cái gì. Lại càng không muốn biết chính mình và tên ngốc vô dụng này có liên quan gì với nhau — cho dù hiện tại tên ngốc này có biến thành tướng quân thì cũng thế.
Trở lại văn phòng, Phó Uyên Di ôm Du Hân Niệm không chút trọng lực mang nàng vào trong phòng ngủ, Lâm Cung đi theo vào nghiêm khắc nói: "Lần này không được để cho nàng chạy nữa, cậu biết là sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì rồi đó."
Phó Uyên Di nói: "Nàng bị khóa tay chân rồi, sao mà chạy được?".
"Cậu muốn tháo bỏ ổ khóa này không phải là quá đơn giản sao?"
Phó Uyên Di cảm thấy Lâm Cung quá đa tâm rồi: "Tớ nhất định sẽ không để cho nàng chạy thoát nữa, Quỷ Vương đại nhân đây là không tin tớ?".
"Tốt nhất là vậy, một chữ 'nữa' đã đủ để cho tớ lo lắng đề phòng rồi." Lâm Cung ra khỏi phòng, thấy hai bàn chân của Ngọc Chi đang nổi lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt mê mẩn hạnh phúc nhìn nàng, Sơn Hải họa kích dán ở sau lưng, minh quang vẫn giữ nguyên như trước.
Lâm Cung di chuyển ánh mắt từ trên khuôn mặt nàng lướt qua coi nàng như không khí, giả vờ không để ý tới nàng, nhẹ nhàng bay lên lầu.
Ngọc Chi vậy mà lại đi theo lên lầu, nhìn theo bóng dáng nàng mà miệng tấm tắc: "Không ngờ Quỷ Vương đại nhân mang ấu thể mà cũng mê người như vậy. Thân thể thướt tha băng cơ ngọc cốt, môi mọng mắt phượng mặt như hoa đào......"
Sợi dây lý trí của Lâm Cung đã sắp đứt đoạn, ngoảnh đầu lại hé ra vẻ mặt có thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống một thôn làng cả nam lẫn nữ: "Bổn vương nói một lần cuối cùng, mặc kệ cô là ai, cách bổn vương xa một chút. Nếu không bổn vương sẽ......"
Không đợi Lâm Cung nói hết, Ngọc Chi liền cắt ngang lời nàng: "Tớ là ai ư? Tớ là đại tướng quân Minh phủ, cũng là Tiểu Ngọc Chi của cậu."
"............ Cô mất tích mấy ngày nay có phải là đã ngã đập đầu vào chỗ nào làm hỏng đầu óc rồi không?!"
Ngọc Chi lắc đầu, tiến lên chìa một ngón tay ra, đâm vào trước ngực Lâm Cung, nghiêm mặt nói: "Tớ trước kia mới là bị hỏng đầu óc, lại có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy. Mà cậu cũng giống như tớ, cũng hoàn toàn không nhớ rõ. Toàn bộ những chuyện này đều là......"
Không đợi Ngọc Chi nói xong, Lâm Cung mặt đỏ bừng liền giương một bạt tai đánh vào phần mặt bên kia của nàng, làm cho nàng giống như một cơn lốc xoáy bay ra khỏi nhà.
Ngọc Chi xoay người một cái đứng lại ở giữa không trung, trông thấy Lâm Cung đằng đằng sát khí phóng đến đây!
Ngọc Chi một tay rút ra Sơn Hải họa kích vung múa thành nửa vòng tròn lóe sáng giữa không trung, cười nói: "Tính tình của Quỷ Vương đại nhân nhà tớ, ngàn năm cũng chưa đổi."
Lâm Cung không thèm cùng nàng nói nhảm nữa, sắc mặt đỏ bừng còn chưa kịp đẩy lùi lại trở nên cực kỳ tức giận, hai bàn tay phóng ra một đợt sóng quỷ khí cực lớn hướng về phía Ngọc Chi!
Ngọc Chi giương lên Sơn Hải họa kích cũng không tránh né, Lâm Cung kỳ thật cũng không muốn thực sự giết nàng, chiêu này trông có vẻ hung ác độc địa nhưng thực ra tốc độ lại thong thả, chẳng qua chỉ là muốn hù dọa một chút để giải mối hận trong lòng. Tốc độ thong thả như thế này nếu là bất cứ ai cũng đều có thể tránh thoát, ai ngờ Ngọc Chi tên thiểu năng này lại không né!
"Tránh ra!" Mắt thấy luồng quỷ khí này sắp sửa chém Ngọc Chi đứt thành hai đoạn, Lâm Cung liền hô to một tiếng.
Ngọc Chi mỉm cười vẫn không hề động đậy, sau đó hắc quang "ầm" một tiếng nổ vang khắp trời, ngay cả Lâm Cung cũng bị chấn động lùi về sau mấy bước. Lại nhìn về hướng Ngọc Chi, thấy quỷ khí màu đen bỗng nhiên bị hai luồng sáng sắc bén chém qua, trong chớp nhoáng thổi cho nó tan biến chẳng còn tăm hơi!
Trận gió kia vậy mà lại có thể đến từ Ngọc Chi!
Ngọc Chi một tay vung múa họa kích nặng nề, trên thanh họa kích vẫn như trước loang lỗ những đốm rỉ sét, chỉ một pháp khí xưa cũ tồi tàn như vậy, lại có thể ngăn được toàn bộ quỷ khí của Lâm Cung? Lâm Cung càng thêm kinh ngạc, mặc dù dự đoán được nàng có kỳ ngộ, nhưng không ngờ lại có thể đạt được tới mức này!
"Cô......"
Ngọc Chi cười nói: "Năm xưa Minh Vương bụng dạ hẹp hòi phong ấn trí nhớ của tớ cũng chính là lúc phong ấn luôn cả trí nhớ của cậu, kiêng dè với sức mạnh của cậu và tớ nếu liên thủ lại sợ là có thể khuấy động toàn bộ Minh phủ một phen long trời lở đất, không dám giam giữ, chỉ có thể phong ấn. Tớ ở Minh phủ làm một tiểu bối tầm thường hơn hai trăm năm nay, còn cậu thì lại lưu lạc ở nhân gian, quên mất nhau. Bây giờ nghĩ lại cũng xem như là một kiếp nạn nho nhỏ của cậu và tớ." Ngọc Chi đem Tam Xuyên Linh Trượng giơ ra, "Chỉ cần lấy máu nhỏ lên thân trượng, cậu có thể phá giải phong ấn của Minh Vương, nhớ lại toàn bộ mọi thứ có liên quan đến tớ."
Ánh mắt của Ngọc Chi rất khẩn thiết, nhưng Lâm Cung lại liên tục lui về phía sau:
"Nhớ lại toàn bộ mọi thứ có liên quan đến cô? Cô điên rồi sao? Cô đúng là điên rồi, bổn vương và cô không có chút quan hệ nào cả. Bổn vương cảnh cáo cô, nếu cô còn náo loạn đùa giỡn, bổn vương sẽ lập tức bẻ đầu cô xuống!"
Ngọc Chi cầm Tam Xuyên Linh Trượng chậm rãi hạ xuống, ánh mắt vẫn luôn tự tin lại si mê giờ đây chợt phủ đầy một tầng thất vọng.
Lâm Cung bị ánh mắt này của nàng làm cho tâm tư siết chặt, chẳng biết tại sao.
Lâm Trạch Bạch ở trong phòng bếp làm thức ăn, thấy Lâm Cung cùng Ngọc Chi lơ lửng giữa không trung lời qua tiếng lại rất náo nhiệt, từ trong thâm tâm mà cảm thán: "Ai nha, tình cảm của các nàng thật sự là càng ngày càng tốt a."
Phó Uyên Di ngồi ở trong phòng ngủ, thấy Du Hân Niệm hai tay hai chân đều bị Ngọc Chi trói chặt, toàn thân co lại, giống như một con mèo nhỏ bị thương nằm rúc ở trên giường, vẻ mặt có chút khó chịu, trên trán đọng mồ hôi, vẫn đang hôn mê.
Căn phòng này lúc Du Hân Niệm chuyển đến vốn dĩ là trống rỗng, không biết từ khi nào mà chậu hoa lài ở ban công kia lại tươi đẹp thơm ngát như vậy, Phó Uyên Di bước đến gần chậu hoa lài, nhẹ nhàng ngửi.
Không chỉ có hoa, mà cả phòng ngủ thậm chí là trong toàn bộ văn phòng này đều tràn ngập hơi thở của Du Hân Niệm.
Nàng bất tri bất giác đã trở thành một bộ phận không thể tách rời, cũng là một phần máu thịt khó vứt bỏ trong lòng Phó Uyên Di.
"Phó tiểu thư......"
Du Hân Niệm không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, thanh