Khói đặc, lửa cháy, gào thét...... Thậm chí ngay cả nguy hiểm đều trở nên xa xôi. Tương Tranh Thanh được Lô Mạn gắt gao ôm lấy, cảm giác sợ hãi lắng xuống rồi biến mất.
Lô Mạn nói không có việc gì, thì nhất định sẽ không có việc gì, nàng tin tưởng nàng ấy vô điều kiện.
Lô Mạn dùng hết sức túm lấy dây đai an toàn, nhưng kéo giật thế nào nó cũng không hề nhúc nhích, lòng bàn tay đã bị cắt chảy máu. Nàng bỗng nhiên nhớ ra trong hộc xe có một cây kéo, lập tức vươn tay mở hộc xe ra. Ngay khi nàng sắp sửa chạm tới được hộc xe, bỗng nhiên mắt cá chân bị siết chặt, bị người ta kéo ra bên ngoài.
"Mau rời khỏi đây! Sẽ nổ đấy! Cô không muốn sống nữa hả?!"
Có người muốn cứu nàng, Lô Mạn tâm phiền ý loạn, không thể suy nghĩ được gì nữa, dùng sức đạp người đó văng ra ngoài. Lại tiếp tục cố gắng rướn người tới, thuận lợi mở ra được hộc xe, toàn bộ vật dụng bên trong đều rơi xuống bên tay trái của Tương Tranh Thanh.
Lô Mạn vốn định bảo Tương Tranh Thanh tìm cây kéo, bỗng phát hiện tay trái của Tương Tranh Thanh cũng bị mắc kẹt, cả người nàng tựa như đang bị tử thần cố định ở phía trên miệng lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Lô Mạn hoảng hốt cùng cực, buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
Nàng cố gắng đẩy toàn thân tiến vào trong xe, đè lên người Tương Tranh Thanh gian nan sờ soạng ở vị trí mà nàng nhìn không thấy được. Tương Tranh Thanh có thể thấy được vị trí của cây kéo, vội vàng hướng dẫn nàng: "Tới trước một chút nữa, ngay phía trước một chút nữa!".
Thắt lưng của Lô Mạn gần như sắp bị xé rách, đầu ngón tay rốt cuộc cũng chạm tới lưỡi kéo lạnh lẽo, nàng rướn mạnh về phía trước, nắm lấy cây kéo ở trong tay, lập tức bắt đầu cắt đứt dây đai an toàn!
Tương Tranh Thanh đau nhức khắp người, mất máu quá nhiều khiến cho nàng từng đợt muốn ngất, chỉ cần tinh thần buông lỏng một chút sẽ lại một lần nữa rơi vào hôn mê.
Nàng cắn răng chịu đựng, Lô Mạn không màng đến nguy hiểm chỉ muốn đem nàng cứu ra, bất luận như thế nào nàng cũng không thể bỏ cuộc được!
Trong không gian chật hẹp nhiệt độ càng lúc càng cao. Nàng nhìn thấy Lô Mạn đổ mồ hôi như tắm, tóc và mồ hôi dính bệt lại với nhau, trên mặt dính máu không biết là của ai. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột hai mắt đỏ bừng như thế này của Lô Mạn.
Bên ngoài xe có người hét lên, ngọn lửa đang lay động trước mắt nàng, tư thế treo ngược làm cho toàn bộ máu đều dồn đến đỉnh đầu, vô cùng khó chịu.
Bỗng nhiên phía trước ngực và trên đùi được buông lỏng, đai an toàn đã bị cắt đứt, thân thể nàng liền rơi xuống, đầu đập vào mui xe. Nếu như không phải chiếc xe đã biến dạng, không gian quá nhỏ, cú va đập này chắc chắn đã khiến cho nàng ngất đi mất rồi.
Lô Mạn muốn nâng đầu xe đã bị đè ép lên, như vậy thì có thể kéo cái chân của Tương Tranh Thanh ra, nhưng nàng đã ở trong xe, không thể thực hiện được động tác này.
Ngay khi nàng lại bắt đầu nóng vội, thì bỗng nhiên cảm giác chiếc xe được nâng lên một ít.
Vài người chủ xe khác nghẹn đỏ mặt dùng sức hỗ trợ nâng xe lên, cắn chặt răng kêu lớn: "Mau...... Mau kéo ra đi!!".
Tay trái của Tương Tranh Thanh được rút ra, một tầng da rõ ràng bị tróc đi. Lô Mạn nhanh chóng lùi trở ra, nắm chặt cánh tay Tương Tranh Thanh kéo nàng ra ngoài. Tương Tranh Thanh cảm giác hai chân giống như bị kéo đứt đoạn, nhịn không được mà hét lên.
Lô Mạn cắn răng, dùng chút khí lực cuối cùng hô to: "Cố kiên trì!".
Một tiếng này làm cho Tương Tranh Thanh tỉnh táo không ít. Sống chết trước mắt, đau đớn đều phải bỏ qua đi! Nàng và Lô Mạn cùng nhau dùng sức, tránh thoát cái chết!
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, cả một đoạn đường cao tốc bị tắc nghẽn cứng ngắt. Du Hân Niệm từ trong chiếc xe Toyota bước ra, đi về phía trước nhìn xem.
Thật sự là một màn đặc sắc, xả thân quên mình như vậy, không thể không nói là chân ái a.
Nàng cười lạnh nâng tay lên, đầu ngón tay cách thân xe một khoảng, từ từ dùng lực, chậm rãi đè xuống.
Những người hỗ trợ nâng xe cảm thấy có gì đó bất thường, chiếc xe sao lại càng ngày càng nặng vậy? Đưa mắt thoáng nhìn lên phía trên xe, không có cái gì hết a! Nhưng lại giống như có một sức nặng rất lớn đặt ở trên xe.
Chân của bọn họ đều phát run, cánh tay đều muốn gãy, dần dần đứng thẳng không được nữa phải hạ thấp thân người.
"Sao...... Sao lại thế này!"
Mọi người bỗng nhiên bị tuột tay, bàn tay bị kéo rách đến máu thịt mơ hồ, chiếc xe trong nháy mắt lại đổ sụp trên mặt đất.
Một tiếng nổ vang lên sau đó là những mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe ra ngoài, Tương Tranh Thanh thét lên chói tai, thân mình cuộn tròn bị kẹt lại bên trong chiếc xe đã hoàn toàn biến dạng. Lô Mạn cũng bị ép chặt vào trong xe, tư thế này hoàn toàn không thể nào dùng lực được.
Tương Tranh Thanh xoay đầu nhìn nàng, đôi môi run run, nói: "Mặc kệ em ...... Đi mau......"
Lô Mạn vẫn như trước gắt gao lôi kéo nàng, không thể vứt bỏ, không thể đầu hàng.
"Chị nắm được tay em rồi." Lô Mạn nói, "Tuyệt đối sẽ không buông ra."
Tương Tranh Thanh nước mắt tuôn ra như suối, Lô Mạn hét lớn dùng một tay nâng xe lên, tay kia thì lôi kéo Tương Tranh Thanh ra ngoài.
Nàng cũng không biết sức lực này của mình là lấy từ đâu, giờ khắc này trong đầu nàng trống rỗng, chỉ muốn cứu người, chỉ muốn Tương Tranh Thanh có thể tiếp tục sống.
"Ngoan cường như vậy?" Du Hân Niệm khẽ giương khóe miệng lên, trong tay sắp sửa dùng lực một lần nữa, bỗng nhiên có một tán dù xé gió bay tới, "phần phật" một tiếng xẹt qua trước mắt nàng.
Cơn gió mạnh quét ngang qua tầm mắt nàng, hất nàng ngã về phía sau. Lúc sắp ngã xuống thì chủ nhân của tán dù đó đã tiến lên đỡ lấy nàng, một tay ôm nàng hướng đến ven đường.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều đang tập trung vào chiếc xe bốc cháy ở bên kia, không có ai chú ý tới hành động kỳ quái của Du Hân Niệm bên này.
Phó Uyên Di dùng hai tay gắt gao chế trụ Du Hân Niệm, không muốn nàng lại tiếp tục làm chuyện xấu: "Làm ra loại chuyện này sẽ phải xuống địa ngục."
Du Hân Niệm nỗ lực vùng vẫy một phen nhưng lại vô hiệu, quay đầu lại nhìn Phó Uyên Di, bỗng nở một nụ cười quyến rũ: "Có muốn cùng tôi xuống địa ngục không?".
Phó Uyên Di không nghĩ tới sẽ nhận được nụ cười như vậy của Du Hân Niệm, trong lòng rung động chính là lúc, Du Hân Niệm đột ngột tự mình thoát ly thân thể Vương Phương, xoay người vòng tay qua cổ Phó Uyên Di, nhanh chóng hôn lên môi nàng.
Đầu lưỡi thơm ngọt ướt át không hề báo trước mà chen vào giữa đôi môi của Phó Uyên Di, thật mềm mại cạy mở hai hàm răng của nàng, tiến thẳng vào trong miệng nàng, quấn quít lấy đầu lưỡi của Phó Uyên Di hôn đến say sưa.
Phó Uyên Di cứng đờ cả người, bị nụ hôn nồng nhiệt này bất thình lình tấn công khiến nàng bó tay không làm gì được.
Du Hân Niệm đột ngột túm lấy sợi dây xích trên cổ mình một phát kéo đứt, cấp tốc túm lấy hai cổ tay của Phó Uyên Di bắt chéo ra sau lưng, nhanh nhẹn trói lại, ngay tức khắc kết thúc nụ hôn này một cách tàn nhẫn.
"Em......" Đôi môi Phó Uyên Di lấp lánh sáng trở nên đỏ hồng, nàng loạng choạng bước về phía trước suýt nữa thì ngã sấp xuống.
"Thật ngọt." Du Hân Niệm khẽ liếm môi, quỷ khí quấn quanh bên người nàng, khiến cho làn da nàng càng thêm trắng nhợt, hai tròng mắt càng thêm đen kịt, nét tươi cười càng thêm tà quái, "Đừng nhúc nhích a, không cẩn thận để bị ngã tôi sẽ rất đau lòng nha."
Nói xong Du Hân Niệm liền bỏ lại thân thể Vương Phương, nhẹ nhàng bay lên không trung.
"Lâm Cung –!" Phó Uyên Di hô to, Lâm Cung từ trong thân thể nàng bay ra, đặc biệt ghét bỏ trừng mắt nhìn nàng:
"Không chút tiền đồ!"
Phó Uyên Di bất đắc dĩ, Lâm Cung nhanh chóng đuổi theo.
Phó Uyên Di nói lớn: "Đừng làm nàng bị thương."
Lâm Cung tức giận muốn bùng nổ, mắng: "Cậu tự lo cho chính mình trước đi!".
Du Hân Niệm quỷ khí hừng hực chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa, Lâm Cung lập tức triệu hồi tiểu quỷ, truy lùng tung tích của Du Hân Niệm.
Lâm Trạch Bạch xuống