Sau khi xem xong Huyết Tâm của Phó Uyên Di, Du Hân Niệm cảm giác chính mình đã trải qua hơn mấy đời người.
Phó Uyên Di rất ít khi nhắc đến chuyện của bản thân, quen biết nàng bao lâu sau đó mới biết được mắt nàng nhìn không thấy. Về thân thế của nàng cho đến bây giờ cũng chưa từng chủ động đề cập, thậm chí từ những chi tiết nhỏ nhất có thể nhìn ra nàng cũng không muốn người khác tiếp xúc với nàng quá thân cận, hiểu biết quá nhiều. Phó Uyên Di làm công việc này sẽ phải tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng bạn bè bên cạnh nàng cực ít chẳng có mấy người, ngay cả với người bạn thời thơ ấu sống chung một thành phố gặp mặt cũng không quá thường xuyên.
Du Hân Niệm biết cô gái này rất khác biệt, nàng có rất nhiều tâm sự giấu ở trong lòng. Nhưng bất luận nàng có thân thế đặc biệt như thế nào, đã từng trải qua những chuyện trớ trêu gập ghềnh như thế nào, nàng trưởng thành vẫn như trước có thể có được dáng vẻ tươi cười tốt đẹp.
Du Hân Niệm tựa vào vai Phó Uyên Di, nhìn huyết mạc đang dần dần tan đi, trong lòng giống như bị người ta xé mất một góc, cay xót, rồi lại từ trong miệng vết thương đó tuôn ra vị ngọt sảng khoái.
Du Hân Niệm nói: "Thì ra chị từ sớm như vậy đã có tính toán tỉ mỉ. Lúc ở nhà hàng khách sạn chị lại có thể chủ động đẩy cây dù ra cho em? Em còn tưởng em cơ trí vô song vươn tay một phát liền bắt được."
"Cũng phải thôi mà." Phó Uyên Di rất thẳng thắn, "Em với khuôn mặt này, vóc dáng này, bất luận là trong đám người hay đám quỷ muốn nhìn không thấy em cũng khó. Chị loại người gặp sắc nảy lòng tham thế này sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để bợ đỡ săn đón?".
Lại nữa rồi, cái thái độ nói lời hạ lưu mà vẻ mặt nghiêm trang này, thực khiến cho người ta rất khó phân biệt rõ là nàng đang đùa giỡn hay là nghiêm túc. Du Hân Niệm dĩ nhiên hi vọng nàng là nói nghiêm túc, trong hai mắt ẩn giấu tia sáng, ngữ điệu cũng cất cao: "Chị nói thật sao?".
Phó Uyên Di nhịn không được cười, Du Hân Niệm liền đấm một phát vào cánh tay nàng: "Rốt cuộc là có thời điểm nào đứng đắn hay không hả?".
"Em cũng đâu có đứng đắn cho lắm a?" Phó Uyên Di cười nói, "Nhưng mà chị cũng không phải đều là nói hưu nói vượn, ý nghĩa cốt lõi vẫn là thật tình."
"Ý nghĩa cốt lõi là gì?"
"Nhất kiến chung tình a."
"Em đã không tin lời chị nói nữa rồi."
"Cái này lại không tin? Những lời như thế này có phải là em đã nghe rất nhiều rồi không? Du đại tiểu thư mỗi ngày đều nhận được những lời thổ lộ lỗ mãng như vậy sao?"
"Chị cũng biết là lỗ mãng?"
"Phải, chị chính là người lỗ mãng như vậy. Du tiểu thư so với chị hoàn toàn bất đồng."
Du Hân Niệm không nói tiếp, đặc biệt cảnh giác mà nhìn Phó Uyên Di, chỉ biết lời nàng nói hẳn là không có gì hay ho. Quả nhiên, Phó Uyên Di tiếp tục nói: "Chị tuy rằng lỗ mãng, nhưng ở trước mặt Du tiểu thư buồn tao* thì không đáng nhắc tới."
Du Hân Niệm cả giận nói: "Chị ít nói lảng sang chuyện khác cho em! Em buồn tao hồi nào! Thứ nhất em căn bản không buồn*!".
(*buồn tao / muộn tao: ý chỉ kiểu người chậm nhiệt, ngoài mặt vô cảm nhưng bên trong nhiệt tình, không biết cách biểu lộ cảm xúc, "buồn / muộn" ở đây ý là im lìm, sầu muộn)
Phó Uyên Di gật gật đầu: "Thứ hai, chị sẽ không nói nữa."
"......"
Du Hân Niệm không thèm cùng nàng nói chuyện nữa.
Vô vị!
Ấu trĩ!
Người ta sau khi xem lại chuyện xưa vất vả gian khổ hai người đều phải ôm đầu khóc nức nở một phen, tự mình phân tích, nói ra tâm sự lẫn nhau, tay trong tay hướng về mặt trời đỏ hứa hẹn tương lai. Sao đến phiên các nàng ở đây tâm sự thì ngay cả cái bóng cũng chưa thấy đã bắt đầu trêu chọc chế nhạo lẫn nhau rồi, đừng nói gì đến ôm đầu khóc nức nở.
Cũng đúng, nếu một ngày nào đó Phó Uyên Di cùng nàng ôm đầu khóc nức nở, nàng nhất định phải hoài nghi xem có phải là Lâm Trạch Bạch đã hoán đổi linh hồn với nàng ấy hay không.
"Xem một thước phim điện ảnh dài như vậy, em cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?" Có thể xem Huyết Tâm của bản thân như một thước phim điện ảnh, đích thực chỉ có thể là Phó Uyên Di không lẫn vào đâu được. Nàng vỗ vỗ cái bụng từng bị Liễu Khôn Nghi chọc xuyên của Du Hân Niệm, "Còn đau không?".
"Không có cảm giác gì quá lớn, chỉ còn chút đau nhức thôi."
"Vậy là tốt rồi. Giờ này đã mấy giờ rồi nhỉ? Hay là chúng ta ngủ một chút đi? Trời cũng sắp sáng rồi. Ngủ một giấc hẳn là sẽ không mệt."
Du Hân Niệm làm quỷ thật ra không quá buồn ngủ, nhưng Phó Uyên Di là một người sống sờ sờ, cần phải nghỉ ngơi.
Nàng và Phó Uyên Di cùng nhau nằm xuống.
Phó Uyên Di nghiêng người đối mặt nàng, duỗi ra cánh tay mảnh khảnh: "Lại đây, chị ôm em ngủ."
Du Hân Niệm thích những yêu cầu ngẫu hứng không cho phép từ chối của nàng, ngoan ngoãn nằm vùi vào trong lòng nàng.
Phó Uyên Di vuốt ve làn tóc mềm mại của nàng, cảm thấy thực an tâm: "Em nói xem, thân là con gái Phó gia chị cũng không phải là quá thiệt thòi, ít nhất có thể cùng em gặp nhau. Có thể nhìn thấy được em, cảm thụ được em."
Nhớ tới Tiểu Uyên Di bị Phương Trúc Ác Anh lừa gạt trong Huyết Tâm, Du Hân Niệm trong lòng chua xót, ôm siết lấy thắt lưng nàng.
"Sau này, để em bảo hộ chị, không cho chị lại bị kẻ nào lừa gạt nữa." Du Hân Niệm nói rất kiên định.
Phó Uyên Di nét mặt thả lỏng, nở nụ cười, an tâm nhắm mắt lại: "Được, được, nửa đời sau của chị liền giao cho em."
Phó Uyên Di vừa nhắm mắt lại định ngủ, Du Hân Niệm đột nhiên bay lên, suýt chút nữa hất văng Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di tóc tai rối bời che phủ trước mặt nghi hoặc nhìn nàng: "Đại tiểu thư, em lại làm sao vậy?".
"Em suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng nhất...... Quang Chúc Tinh của chị a! Sao có thể cứ như vậy mà ngủ được!"
Phó Uyên Di vuốt chỉnh lại tóc, uể oải nói: "Hóa ra em vẫn còn nhớ."
Du Hân Niệm nói một cách hùng hồn: "Đương nhiên phải nhớ chứ! Phương Trúc Ác Anh kia cướp đi Quang Chúc Tinh của chị sau đó liền biến mất, nhiều năm qua ngay cả Phó gia cũng chưa thể tìm được dấu vết, mà Liễu tiểu thư lại nói ở trên người em có thể ngửi được oán khí của Ác Anh kia. Cho nên Phương Trúc Ác Anh năm đó quả thực đã đi đầu thai để che giấu tung tích...... Mà em chính là Phương Trúc Ác Anh chuyển thế?".
Du Hân Niệm bị kết luận do chính mình suy ra làm cho kinh hãi lạnh cả người, nàng thật sự không thể tưởng tượng được chính mình lại là hóa thân của sự đê hèn cùng tà ác.
Sau khi nói ra lời này nàng lập tức cảm thấy không đúng. Tuy rằng tuổi tâm linh của nàng vẫn là hai mươi bốn tuổi, nhưng tính theo thời gian ở Nhân giới, nàng chính là lớn hơn Phó Uyên Di một tuổi. Phó Uyên Di lúc chưa được ba tuổi đã chạm trán Phương Trúc Ác Anh, lúc đó nàng cũng đã bốn tuổi rồi, làm sao có thể là Ác Anh kia chuyển thế?
"Không đúng...... Thời gian không khớp." Du Hân Niệm càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, "Nếu em không phải là Ác Anh chuyển thế, vậy thì tại sao Liễu tiểu thư lại nói trên người em có oán khí của Ác Anh kia? Tại sao lại cảm giác được Quang Chúc Tinh ở trên người em?".
Phó Uyên Di nói: "Đây cũng là điều chị cảm thấy kỳ quái."
Du Hân Niệm bỗng nhiên nhớ lại trong Huyết Tâm của Mân Tiểu Diệp, vẻ mặt hung ác của Du Nhâm Tuyết.
Trên người tôi có oán khí của Ác Anh?
Chẳng lẽ......
Bỗng nhiên một trận nổ vang, đất trời rung chuyển, ly nước trên bàn bị chấn động rơi xuống đất vỡ nát, nước bắn tung tóe đầy đất.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Du Hân Niệm khẩn trương nắm lấy cánh tay Phó Uyên Di, nàng có thể cảm giác được vụ nổ này cách đây rất gần, có lẽ là ngay bên trong Liễu trạch.
Phó Uyên Di nghiêng đầu về hướng phát ra âm thanh đó, lập tức cả người căng thẳng, nàng xoay lại nói với Du Hân Niệm: "Em ở trong này đừng di chuyển, chờ chị trở lại."
"Cái gì?"
Phó Uyên Di dứt người bước đi, Du Hân Niệm không nói hai lời định cùng nàng đi ra ngoài, nàng liền giơ tay ra, cây dù đen bay vào trong tay, nàng vẽ ra một cột sáng giữa không trung, xoay người đẩy Du Hân Niệm vào trong đó.
Du Hân Niệm thấy bản thân mình bị nhốt bên trong cột sáng màu vàng này, tức giận cực điểm, muốn xông ra ngoài, Phó Uyên Di cất giọng nói: "Đây là Vô Giải Chi Cảnh, dù có làm thế nào em cũng không đi ra được. Em tốt nhất nên nghe lời chị đừng tới gần vách sáng này, bằng không sẽ bị tổn thương."
Thanh âm của Du Hân Niệm nghe có vẻ thực xa xôi, nàng sốt ruột đấm vào trên vách sáng, bàn tay bị bỏng đỏ cả lên: "Chị đây là có ý gì hả! Chị muốn tự mình đi?! Ai muốn chờ chị trở lại a! Chị sao có thể để em một mình ở lại đây chứ!".
Phó Uyên Di nghe được tiếng gào thét từ bên dưới lòng đất chậm rãi cuộn đến, tiếng nổ vừa rồi chính là âm thanh quỷ đạo được mở ra — người của Minh phủ lại có thể trực tiếp mở ra cửa quỷ đạo ngay tại Liễu trạch? Bọn họ vậy mà lại không chút nào e sợ Trấn Quỷ Đồ của Liễu trạch.
Phó Uyên Di nắm chặt dù, nói với Du Hân Niệm: "Chắc là người của Minh phủ đã đuổi tới. Khôn Nghi có lòng tốt thu lưu chúng ta, chị không thể để cho nàng rơi vào hiểm cảnh. Em ở trong này rất an toàn, ai cũng không thể gây thương tổn đến em được. Em yên tâm, chị nhất định sẽ trở lại tìm em."
Lời này vừa nói xong nàng liền nhấc dù đi mất, Du Hân Niệm nhìn theo bóng dáng nàng mà nóng ruột sắp điên mất rồi!
Dưới chân không ngừng lung lay, có một cỗ lực lượng sắp sửa chui