Đội trưởng bị nhốt, cả đám người Đồ Tô cũng không hề cử động, vẫn như trước đứng ở chỗ cũ mặt không chút biểu cảm mà quan sát.
Phó Uyên Di có thể thấy rõ vẻ mặt của đám người Minh phủ này, bản năng cảm thấy bất thường, liền lui về phía sau mấy bước cách xa Hồng Khúc.
Thân thể Hồng Khúc nổi lơ lửng giữa không trung, bị Vô Giải Chi Cảnh dồn ép ở bên trong, vách sáng vốn nên tiếp tục co rút vào lại chậm chạp không có biến hóa.
Phó Uyên Di móc hai cánh tay lại với nhau tạo ra một vòng tròn, nhắm ngay Vô Giải Chi Cảnh, truyền toàn bộ pháp lực đến đó, dùng sức đè ép vào bên trong.
Vô Giải Chi Cảnh càng lúc càng co nhỏ, cánh tay của Hồng Khúc cong oằn về phía sau, cả người đang dần dần biến dạng.
Nhưng vẻ tươi cười quỷ dị của hắn vẫn không hề thay đổi.
Phó Uyên Di trong lòng trầm xuống, đang muốn nhặt lấy cây dù, trên mặt Hồng Khúc đột nhiên ửng đỏ, hắn hét lớn một tiếng, cuối cùng làm cho Vô Giải Chi Cảnh nổ tung vỡ nát.
Từng đốm sáng màu vàng từ trên bầu trời rơi xuống, Hồng Khúc bình yên vô sự.
"Đây là chiêu thức lợi hại nhất của cô? Vậy cũng không có gì đáng mong đợi." Hồng Khúc từ trong túi vũ khí rút ra một khẩu súng máy, "Tự ý mở ra quỷ đạo là trọng tội, ngoan ngoãn cùng tôi quay về Minh phủ chịu thẩm vấn, nếu còn tiếp tục chống cự thì tôi hoàn toàn có lý do bắn chết cô tại chỗ."
"Bắn chết tại chỗ? Các người tự tiện xông vào nhà dân, phá hủy sân vườn nhà tôi, không sợ tôi bẩm báo cáo trạng với Minh Vương, bắt giữ tất cả các người để hỏi tội sao?"
Bên trong cơn gió lốc màu đen đang tiến tới có một vị nữ tử mặc áo bào trắng, nàng tựa như ma quỷ hành động không gây ra chút tiếng động, mà nàng im lặng đi đến bất cứ nơi nào, cũng mạnh mẽ áp chế đoàn minh khí đang làm mưa làm gió ở nhà nàng đây.
Hồng Khúc đưa mắt nhìn nàng, ngữ khí cũng không hề dịu đi: "Hóa ra là Liễu gia tiểu thư. Tôi biết nhà của cô cùng Minh phủ có giao tình rất sâu, nhưng mà tiểu quỷ nhà cô năm lần bảy lượt gây trở ngại cho cấp dưới của tôi thi hành công vụ, việc này cho dù có bẩm báo đến Minh Vương, bẩm báo lên tới trời cũng sẽ không có ai làm chủ cho cô. Liễu tiểu thư, tự ý mở ra quỷ đạo chuyện này cô cũng có phần, cho dù cô không lên tiếng tôi cũng sẽ tìm được tung tích của cô, áp giải luôn cả cô về Minh phủ. Thế nhưng cô lại chủ động hiện thân, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa!".
"Nga?" Liễu Khôn Nghi bật ra một âm mũi khe khẽ, mang theo hắc quang từ trong lòng đất sâu thẳm của Liễu trạch. Hắc quang kia từ dưới lòng đất phun trào ra, ngưng tụ thành một con hắc long, gào rống giữa trời đêm. Tiếng gầm gừ của hắc long chấn động mây đen, kéo đến những tia sấm chớp hộ thân màu tím, lao vụt xuống cuộn quấn ở phía sau Liễu Khôn Nghi, run mũi nhe răng, hướng về phía Hồng Khúc há miệng gào thét mãnh liệt.
Hắc long khí thế hừng hực, một tiếng gầm rống này thiếu chút nữa hất bay cả Phó Uyên Di ra ngoài.
"Ai nha, hóa ra Trấn Quỷ Đồ không phải thật sự trấn quỷ, mà là ẩn giấu một đại bảo bối ở trong nhà." Phó Uyên Di nhìn con rồng khổng lồ này, há hốc kinh ngạc, "Cậu từ lúc nào thì trở nên lợi hại như vậy?".
Liễu Khôn Nghi thật sự chán ghét người này cứ thoải mái tùy tiện không đúng thời điểm, liếc nàng một cái: "Nếu cậu tìm về được Quang Chúc Tinh của cậu, cậu cũng có thể giống như tớ."
Hồng Khúc đối mặt với hắc long, nhưng lại không chút sợ sệt.
"Liễu gia quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Yêu Vương mấy trăm năm trước chết đi cũng có thể thao túng. Có điều......" Hắn gỡ bỏ hộ giáp, trong nháy mắt giống như cởi bỏ phong ấn, minh khí cuồn cuộn ngập trời, răng nanh như dã thú, hướng về phía hắc long kia gầm rống, không chút nào thua kém!
Hắc long cùng Hồng Khúc dùng tiếng gầm rống công kích lẫn nhau, khiêu khích lẫn nhau, rõ ràng là khúc nhạc dạo đầu khi mãnh thú sắp triển khai tàn sát lẫn nhau.
"Cô cho rằng chỉ một con thú dùng để cưỡi rồng này là có thể hù dọa được tôi?"
"Nếu chỉ là hù dọa, thì có nghĩa lý gì." Liễu Khôn Nghi nhìn về hướng Hồng Khúc và nói, "Tới đi. Mày cũng rất lâu rồi không có nếm qua mùi vị của máu, đêm nay, liền đại khai sát giới đi."
Hắc long tựa như một con thú đói khát mất kiểm soát, điên cuồng phóng tới chỗ thức ăn. Hồng Khúc hét lớn một tiếng, trực tiếp nghênh diện với hắc long! Hắc long há cái miệng to lớn của nó muốn nuốt chửng lấy Hồng Khúc, thế nhưng Hồng Khúc lại dùng tay không chụp lấy chòm râu bên miệng nó, không hề khoan nhượng, triền đấu với nó.
Đồ Tô thấy đội trưởng đang đánh nhau lên trời xuống đất cùng hắc long kia, hắc long hung ác lại thêm pháp lực của Liễu Khôn Nghi cuồn cuộn không ngừng trợ giúp, càng chiến càng hăng. Mà Hồng Khúc tâm huyết dâng trào, chính là dùng tay không mà chiến đấu, tựa như quên mất túi vũ khí sau lưng, dần dần bị dồn vào thế hạ phong.
Đồ Tô rút ra một khẩu súng định tiến lên trợ giúp Hồng Khúc một tay, vừa mới tiến được một bước chợt cảm thấy cổ tay lạnh lẽo, cũng không biết từ lúc nào đã bị đông lạnh cứng. Hắn vung một quyền đánh nát lớp băng dày đó, Cao Kỳ từ trên trời giáng xuống, một trượng đâm vào ngực hắn.
Lại là tiểu quỷ Liễu gia. Tiểu quỷ Liễu gia hành tung lén lút, tới gần bọn họ từ lúc nào lại chẳng hề phát hiện.
Lưỡi đao bằng băng từ trên trời giáng xuống hướng đến đỉnh đầu cùng thân thể của những người trong quân đội liên hợp, Đồ Tô ngay tức thì bị nàng đông cứng tại chỗ nửa bước cũng khó mà nhấc đi được, lưỡi băng cắt đứt chiếc mũ phi hành gia cùng hộ giáp của hắn, cắt đến toàn thân đầm đìa máu tươi.
Bảy người còn lại của quân đội liên hợp lặng lẽ tản ra, tránh thoát lưỡi đao băng tuyết của Cao Kỳ đồng thời rút súng ra từ trong túi vũ khí, tạo thành một vòng tròn vây quanh nàng ở giữa, làm nàng không thể thối lui.
Đồ Tô toàn thân bị băng đá bao phủ nghèn nghẹt thốt ra hai chữ: "Muốn chết."
Trong nháy mắt vô số viên đạn phóng về hướng Cao Kỳ, âm thanh "tạch tạch" bắn phá của súng máy vang thấu tận trời.
Khắp mặt đất Liễu trạch bị bắn thành tổ ong vò vẽ, Cao Kỳ thì lại biến mất trong hư không, chỉ để lại một ngọn núi băng.
Trên đỉnh núi băng mở ra một vết nứt, nứt thành một đường liên tục xuống dưới, trong nháy mắt ngọn núi băng tan rã, Đồ Tô ngay cả một sợi lông cũng không bị tổn hại, chậm rãi bước qua đống băng vụn.
Cao Kỳ cùng Lưu Đình trở lại bên cạnh Liễu Khôn Nghi, tứ quỷ còn lại đã ở bên cạnh hộ giá.
Hồng Khúc cùng hắc long càng chiến đấu càng hăng say, hoàn toàn không để ý đến tình hình trận chiến bên kia của cấp dưới mình. Hắn một thân thịt hồng cứng rắn như sắt, cho dù thân hình hắc long có to lớn hơn hắn gấp mười lần, hắn cũng hiên ngang không lùi, càng đánh càng hưng phấn.
"Đội trưởng." Thụy Lộ nhìn không được nữa, "Ngài còn nhớ rõ mục đích hôm nay tới đây chứ?".
Hồng Khúc nhíu mày, lau đi vệt máu bên ngoài miệng: "Được rồi, biết các người đều mong nhớ đến kỳ nghỉ, tôi cũng rất muốn buông hạ vũ khí mà đi tắm nắng đây."
Nghe được lời nói của Hồng Khúc, Liễu Khôn Nghi cười lạnh: "Khoác lác."
Hồng Khúc gỡ túi vũ khí từ sau lưng xuống, đưa tay vào bên trong túi, dường như nắm bắt được một thứ vũ khí cực lớn, gian nan lôi nó ra ngoài.
Hồng Khúc từ trong túi vũ khí lấy ra hai ống đại pháo lớn gấp đôi so với hắn, một tay vác giữ trên vai, nói với hắc long kia: "Đại gia hỏa, vốn định giáp lá cà với mày, nhưng còn có công vụ trong người, không cách nào khác. Liễu Khôn Nghi, Phó Uyên Di, tôi hỏi lại các người một lần nữa, muốn ngoan ngoãn theo tôi về Minh phủ chịu thẩm tra, hay là vùi thây ở đây?".
Liễu Khôn Nghi hỏi Phó Uyên Di: "Cậu nói xem?".
Phó Uyên Di mở bung tán dù ra, tán dù trong nháy mắt trở nên to lớn, yểm hộ hai người các nàng và nhóm tiểu quỷ ở bên trong.
"Hai cái tớ đều không muốn." Phó Uyên Di cười nói.
Liễu Khôn Nghi lần đầu tiên cảm thấy cái miệng này của nàng còn có thể phun ra được chút tiếng người, nhịn không được cũng cười lên.
Hồng Khúc đem hai ống đại pháo từ trên vai hắn vung qua, nhắm ngay các nàng.
"Tỷ tỷ!" Lưu Đình hiển nhiên hiểu rõ uy lực của khẩu đại pháo này, hoàn toàn khác với khẩu súng mà Đồ Tô Thụy Lộ sử dụng, uy lực của nó hủy thiên diệt địa, không chừng chỉ bắn một phát là có thể đánh văng các nàng bay đến tận Minh phủ. Tán dù này của Phó Uyên Di quả thực đã từng ngăn cản được hỏa lực của Đồ Tô, nhưng nó hẳn là không đối phó nổi Hồng Khúc, trong lòng Lưu Đình biết rõ, trong