Chuyện hội quán đấu kiếm nói làm liền làm, Lâm Trạch Bạch giúp Du Hân Niệm đi đăng ký, chọn địa điểm, trang hoàng, mua trang bị dụng cụ, sau đó ngựa không dừng vó đi tuyên truyền khắp nơi.
Rất nhanh, hội quán đấu kiếm đã hoàn thành chiêu sinh, Du Hân Niệm mời một nhóm huấn luyện viên đến dạy, nàng cũng không xuất đầu lộ diện, lúc rảnh rỗi sẽ an vị trong một góc nhìn các bạn nhỏ luyện tập. Những người đến đây đăng ký ghi danh chủ yếu là vì yêu thích và muốn rèn luyện thể lực, so với nàng năm đó tham gia huấn luyện thi đấu chuyên nghiệp hoàn toàn bất đồng không thể so sánh được. Mở ra hội quán đấu kiếm này nếu nói về mặt tâm tình thì lại rất thoải mái, không có bất cứ trọng trách gì trên vai, cũng không cần nàng đích thân ra trận, thậm chí là có lợi nhuận hay không, chuyện này nàng và vị nữ lão bản còn lại đều hoàn toàn không thèm để ý, nói cho cùng thì chính là tìm một ít việc mình thật sự yêu thích mà làm, không có áp lực thì mới có thể từ đó mà tìm kiếm được lạc thú chân thực.
Du Hân Niệm quả thực đã tìm được chỗ lạc thú, nàng phát hiện ra một viên ngọc sáng.
Đến với hội quán đấu kiếm này có một cô gái nhỏ, 16 tuổi, học lớp 11.
Lúc cô bé đến đăng ký là đi một mình đến, hơn nửa tiếng thể nghiệm khóa học, rất vui vẻ, chơi đến cả người đầy mồ hôi, còn nhờ huấn luyện viên gọi về nhà xin phép.
Du Hân Niệm toàn bộ hành trình vẫn luôn chú ý đến cô bé này, cảm giác có chút nền tảng, dường như trước kia đã từng học qua, hơn nữa vóc người cao lớn, đầu tóc mặt mũi trẻ con ngây ngô nhưng lại cao đến 1m80, tố chất thân thể cũng tốt, nhìn thế nào cũng đều giống một viên ngọc trong đá đang chờ được mài giũa.
Du Hân Niệm nhớ kỹ cô bé này, còn chờ nàng quay trở lại ghi danh, cố gắng bồi dưỡng thật tốt.
Ai ngờ thoáng cái một tháng trôi qua, cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn chưa từng trở lại, Du Hân Niệm còn thường xuyên nhắc lại chuyện này với Phó Uyên Di.
"Nói không chừng người ta chỉ là đến trải nghiệm thử một khóa học miễn phí, chị còn để bụng." Phó Uyên Di sau khi khôi phục thị lực thì chỉ có lúc đi đến chỗ Liễu Khôn Nghi có khả năng uống rượu mới mang theo Tiểu Bạch làm tài xế, còn ngày thường nàng thích tự mình nắm tay lái trong tay, càng thích Du Hân Niệm xuất hiện ở trên ghế lái phụ của nàng. Ngồi ở ghế lái phụ Du Hân Niệm có thể chỉnh trang, có thể nói liến thoắng không ngừng, thậm chí kéo ngả ghế xe ra nằm ngủ cũng được, chỉ cần nàng an vị trên chỗ ngồi đặc biệt kia, Phó Uyên Di liền cảm thấy nhẹ nhàng lại an tâm.
Hôm nay Phó Uyên Di bận bịu đến mức mang một thân phong trần mệt mỏi trở về, vừa thấy Du Hân Niệm liền kêu đói. Du Hân Niệm sờ soạng trong túi xách nửa ngày rốt cuộc tìm được một thanh sôcôla không biết đã bỏ vào bao lâu rồi, giúp nàng lột vỏ bọc ra tự tay đưa đến tận miệng nàng, thuận miệng hàn huyên tán gẫu về chuyện của cô bé kia, Phó Uyên Di vừa mở miệng chính là phun tào.
"Mỗi ngày chỉ có chút chuyện cỏn con như vậy, em đương nhiên để bụng rồi. Không giống Phó lão bản nhà chúng ta." Du Hân Niệm chợt thay đổi ngữ điệu, bầu không khí lập tức không giống như trước nữa. Phó Uyên Di chớp mắt mấy cái, sôcôla vẫn còn dán ở trong miệng, chỉ sợ vừa mở miệng liền dính vào răng, sẽ khó coi, cho dù đại địch trước mắt nàng cũng hết sức tao nhã thong dong mà từ từ ăn cho xong thanh sôcôla tình yêu quá hạn này, đến khi xác định hàm răng đều trắng như tuyết mới điềm tĩnh mở miệng:
"Không giống chị cái gì? Không giống chị mỗi ngày đều đặt hết tâm tư ở trên người bạn gái a. Được rồi, chị chuẩn bị sẵn sàng rồi, ra sức khen ngợi chị đi, chị tiếp nhận hết."
Du Hân Niệm thấy nàng còn vui vẻ hào hứng mà tự tâng bốc bản thân, không chút do dự đem nửa thanh sôcôla còn lại nhét hết vào trong miệng nàng.
"Đặt hết tâm tư ở trên người bạn gái?" Du Hân Niệm dựa vào bờ vai Phó Uyên Di, cười ngọt ngào như mật, "Vậy hai ngày nay chị đã ở chỗ nào vậy? Hôm qua mới sáng sớm đã ra khỏi cửa rồi, em gọi điện thoại cho chị cả một ngày cũng không có ai bắt máy. Buổi tối em đích thân xuống bếp làm cơm tối chờ chị đến mười hai giờ, ngay cả một sợi tóc của chị cũng không thấy, đây là tâm tư chị đã bỏ ra sao? Còn kêu đói, chị ở bên ngoài còn chưa ăn no sao?".
Phó Uyên Di liên tục xua tay, đau khổ mà nuốt xuống — thanh sôcôla này bạn gái mang về từ Hokkaido làm quà quả thực quá ngọt, gắt chết đi được.
"Chị đi lo chuyện nghiêm chỉnh nha! Cả ngày cũng chưa ăn gì, là đói thật đó, đói đến mức dạ dày sắp thủng ra đến sau lưng rồi, chị đi chỗ nào mà ăn no chứ." Nàng cầm lấy bàn tay trái của Du Hân Niệm, đặc biệt ủy khuất nói, "Em nói xem chị suốt ngày bôn ba là vì cái gì, còn không phải là vì gia đình nhỏ ấm áp này của chúng ta sao? Vậy mà em lại còn không tin tưởng chị, nói ra lời này làm trong lòng người ta đặc biệt khổ sở, em sờ sờ xem, có khổ hay không." Nói xong liền lôi kéo bàn tay Du Hân Niệm áp lên ngực mình, Du Hân Niệm rút tay trở về, lạnh nhạt nhìn bộ dáng nàng khóc không ra khóc.
"Được rồi, nói chuyện nghiêm chỉnh, chị làm cái gì hửm? Còn đi vội vàng như vậy, điện thoại cũng không tiếp."
"Quả thực là vội vàng, cho chị uống miếng nước đã, xong rồi chị sẽ đem toàn bộ câu chuyện từ trước ra sau, từ trong ra ngoài, từng chi tiết đều báo cáo rõ ràng với em."
Sáng sớm hôm qua Phó Uyên Di nhìn thấy Du Hân Niệm còn đang ngủ, gương mặt lúc ngủ xinh đẹp đáng yêu, xuống lầu nhìn xem, Tiểu Bạch cũng chưa dậy, bỗng nhiên hưng trí bừng bừng dự định làm bữa sáng cho mọi người. Mới vừa ngâm nga đi đến phòng bếp, nhìn thấy tiểu quỷ chỉ có một mắt đang nằm tựa trên vách thủy tinh của phòng bếp, trợn tròn mắt mà nhìn nàng, làm cho nàng vốn không hề phòng bị giật mình kinh hãi một phen.
Từ sau khi khôi phục thị lực Phó Uyên Di đã quen nhìn những người bình thường ngũ quan cân đối, quỷ vẫn ở trong tầm mắt nàng, nhưng phần lớn thời gian nàng cũng không chú ý. Văn phòng này tuy vẫn đang treo bảng hiệu, nhưng Phó Uyên Di có chút lười biếng, gần một năm sau trận đại chiến kia, thân thể và sinh lực dường như đều chưa hồi phục, nàng chưa từng tiếp nhận một cuộc giao dịch nào. Cuộc sống trôi qua quá thanh nhàn, ăn đủ một ngày ba bữa, chính là viết hoa bốn chữ 'vô ưu vô lự'. Bỗng nhiên xuất hiện một tiểu quỷ nằm ngay trước mắt, còn mang diện mạo này, thật sự làm cho người ta chẳng muốn nhìn.
Nhưng mà Phó Uyên Di vẫn thu lại kết giới bên ngoài phòng, để cho nó bay vào trong.
Tuy rằng bộ dạng xấu xí, nhưng độc nhãn tiểu quỷ này đích thật là quỷ trấn sơn ở Phó gia.
Sau trận đại chiến kia với Phương Trúc Ác Anh, Thanh Điền đã chết, Phó Tuyển Bách cũng đã chết, tỷ tỷ nàng Phó Huyền Cơ sau khi xuất viện thì cùng mẹ nàng Hồng Tư Viên về sống chung với nhau.
Lúc đầu hai người cư ngụ ở nông thôn, Phó Uyên Di từng đi thăm qua một lần, vốn cũng không muốn quấy nhiễu sự lựa chọn của bọn họ, dù sao cũng đã luôn sống ở Phiên Dương Thử, bọn họ nhất định không thích hợp với cuộc sống thành thị. Nhưng lúc nàng đến nhìn tận mắt, điều kiện ở nông thôn thật sự quá kém, thường xuyên bị mất điện, mùa đông giá rét ngay cả lò sưởi cũng không có.
Phó Uyên Di không đề cập ở trước mặt mẹ và tỷ tỷ của nàng, một mình trở lại Phiên Dương Thử đem đỉnh núi đã bị phá hủy tu sửa đổi mới lại hoàn toàn, trùng kiến nhà cửa, chỉ là thiếu đi Triển Phong Đường. Nàng đi bắt quỷ trấn sơn của Phó gia trở về, cũng không trói buộc chúng nó, mà thuê chúng nó đến canh giữ ngọn núi, bảo hộ người nhà ở trên núi.
Hồng Tư Viên lặng lẽ lau nước mắt chuyện này Phó Uyên Di đều nhìn thấy, chẳng qua là giả vờ như không phát hiện, nàng nói với Phó Huyền Cơ rằng mỗi