Đừng nói là thấy Ngọc Chi được ôm trở về, chỉ vừa bất ngờ nhìn thấy Lâm Cung thôi cũng đã đủ làm cho Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di vui mừng rồi.
Từ sau trận chiến Phiên Dương Thử, Ngọc Chi bị bắt trở về Minh giới, chẳng rõ tung tích. Lâm Cung thân là Bách Quỷ Chi Vương, còn từng là trọng phạm bị Minh phủ truy nã, lại một mình xâm nhập Minh phủ để tìm người. Minh Vương có lẽ là nể mặt Liễu gia cầu tình, cũng có thể là vì chuyện Lâm Cung gây hại nhân gian đã là bản án cũ từ nghìn năm trước, đã từng gánh chịu khổ hình, cho nên cũng không làm khó nàng, thậm chí để cho nàng chạy khắp Minh giới. Nhưng mà cuối cùng Lâm Cung vẫn không tìm được, mới thật sự tin là Ngọc Chi đã bị trừng phạt đi luân hồi.
Lâm Cung ở nhân gian tìm kiếm thân ảnh Ngọc Chi, từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức. Minh phủ vì để che giấu tung tích của Ngọc Chi cũng hao tâm tổn sức không ít.
Lâm Cung tách khỏi Phó Uyên Di một mình tìm kiếm Ngọc Chi, quỷ khí bị suy giảm rất nhiều, không thể điều khiển tiểu quỷ toàn thành phố, nhưng trước sau vẫn có gần trăm tiểu quỷ trung thành ở Nhân giới giúp nàng lùng sục không bỏ sót một chỗ nào.
Nhóm tiểu quỷ thông thường sẽ hỏi một vấn đề: "Đại vương, người ngươi muốn tìm có điểm gì đặc trưng không? Chúng ta phải tìm như thế nào đây?".
Vấn đề này......
Lâm Cung do dự trong chốc lát rồi nói với nhóm tiểu quỷ: "Các ngươi thấy hài tử mới sinh nào có vẻ cổ quái, đều báo lại cho ta biết."
Hài tử "cổ quái" nhiều biết bao nhiêu a, nhóm tiểu quỷ không biết trên đời này có hài tử nào là bình thường.
Tìm kiếm đã hơn một năm, chứng kiến được rất nhiều hài tử kém may mắn có hình hài kỳ dị, sau khi gõ nát đầu mấy tên tiểu quỷ, cuối cùng thì một ngày nọ, tiểu hài tử bụ bẫm này được ôm đến trước mặt nàng.
Nhóm tiểu quỷ đều rất hưng phấn, bởi vì hài tử này thật sự rất kỳ quái, không chỉ được những quỷ hồn là chúng nó ôm lấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy chúng nó.
"Thấy được?" Lâm Cung nghi hoặc hỏi tiểu quỷ.
"Đúng vậy, nàng có thể nhìn thấy!" Tiểu quỷ chí cha chí chóe nói, "Đại vương nếu không tin có thể thử xem."
Lâm Cung tiến lên, thời điểm đối diện với hài tử kia, tiểu cô nương nằm trong bọc tã đôi mắt như có nước xoay chuyển đến, quả thực là nghênh đón ánh mắt của Lâm Cung.
"Nàng nhìn thấy ta." Lâm Cung bị tiểu quái vật tóc còn chưa kịp mọc dài này hấp dẫn, chớp mắt cũng không nỡ.
"Khì." Tiểu quái vật đột nhiên nở nụ cười.
Khuôn mặt này không có chút nào liên quan đến Ngọc Chi, nhưng trong khoảnh khắc nàng bật cười lại giống như có một viên đá bay vào hồ nước lặng trong lòng Lâm Cung, kích khởi tầng tầng bọt nước, khuấy động đến mức cảm xúc trong nàng khó mà bình ổn.
Tiểu quái vật vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp hướng đến Lâm Cung, Lâm Cung không biết nàng muốn làm cái gì, cũng duỗi tay ra. Năm ngón tay phấn nộn gần như trong suốt cầm lấy ngón trỏ của nàng.
Ngươi có biết không, loại cảm giác này rất khó miêu tả.
"Cho nên, cậu liền nhận định đứa nhỏ này là Ngọc Chi, mang nàng về đây?" Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di hai người vai kề vai ngồi trên ghế sofa, vừa ăn quà vặt uống nước trái cây vừa nhìn Lâm Cung tràn ngập vẻ hoài nghi.
"Cô là như thế nào mang được đứa nhỏ này ra ngoài? Ba mẹ nàng đâu? Cô đây là dung túng tiểu quỷ lừa bán trẻ em." Du Hân Niệm nhìn về phía cửa chính, "Không chừng cảnh sát lập tức sẽ phá cửa xông vào đây, bọn họ là nhìn không thấy cô, hai chúng tôi sẽ trở thành phạm nhân."
Lâm Cung lơ lửng giữa không trung, thần sắc mập mờ, thực rõ ràng suy nghĩ của Du Hân Niệm cũng chính là nỗi lo lắng của nàng, nhưng mà nàng vẫn hết sức lạc quan: "Tiểu hài tử này là một đứa trẻ bị vứt bỏ, bị ném vào trong tuyết, bổn vương không nhặt nàng về thì nàng cũng không sống được. Cảm giác của bổn vương luôn rất chuẩn xác, nhất định là nàng."
Du Hân Niệm nghe xong lời này của nàng hai vai đều rũ xuống, lặp lại lời của nàng: "Cảm giác, ừm, cảm giác."
Phó Uyên Di thì nhân lúc các nàng không chú ý liền ôm đứa trẻ vào trong phòng ngủ, lột sạch sẽ khăn quấn tã lót, quan sát xong liền nói với các nàng: "Không sai, nàng là một tiểu cô nương, tớ đích thân nghiệm chứng thân thể, ít nhất thì giới tính là không sai, khỏi khó xử."
Du Hân Niệm: "Này! Chị làm cái gì vậy! Sao có thể đối với đứa nhỏ như vậy!".
Phó Uyên Di hoàn toàn phớt lờ sự công kích của Du Hân Niệm, tiếp tục nói với Lâm Cung: "Nàng có thể chạm vào cậu, có thể được cậu ôm trở về chứng tỏ đây quả thực không phải là một tiểu hài tử bình thường. Rốt cuộc có đúng là Ngọc Chi hay không, kỳ thật rất đơn giản, tớ tra xét mệnh cách một cái là biết."
Biển người mênh mông muốn tìm kiếm người yêu đã thất lạc quả thực không phải là chuyện dễ dàng, nhưng sau khi Quỷ Vương đại nhân đã chỉ tay xác định một người nào đó, muốn nhờ Phó Uyên Di hỗ trợ tra xét một phen, việc này vẫn là rất đơn giản.
Phó Uyên Di nhớ Liễu Khôn Nghi đã từng nói, khi nào Lâm Cung trở về liền bảo nàng đến tìm ta. Nàng cùng Du Hân Niệm tận hưởng thế giới hai người quá mức thoải mái, ngay cả cây dù ngày xưa mang theo bên người cũng bị vứt vào trong một góc bụi bặm nào đó, đến lúc muốn thi triển bản lĩnh thì phát hiện dụng cụ cần có lại không thấy đâu nữa...... Cách đơn giản là dùng một chiếc xe mang theo cả nhà, mang theo tiểu cô nương cùng nhau chạy lên núi Phúc Minh, gõ cửa Liễu trạch.
"Là nàng."
Kết giới không giăng, máu tươi không chảy, cũng không cần đến bất cứ một loại pháp khí nào, Liễu Khôn Nghi bằng một đôi mắt trần nhìn đứa trẻ nằm trong lòng Lâm Cung vừa liếc mắt một cái liền thốt ra hai chữ âm vang mạnh mẽ này kết thúc mọi sự nghi hoặc.
"Thật sự?" Phó Uyên Di lại hỏi thêm một câu, "Chắc chắn là Ngọc Chi? Cậu nói một lời này Quỷ Vương đại nhân sẽ tin ngay là thật, sẽ muốn ôm vào trong ngực nuôi dưỡng yêu thương che chở, đừng để kết quả lại là một người không liên quan thì thật khó xử nha."
Liễu Khôn Nghi nhéo chút thịt trên gương mặt trẻ con kia, nói: "Cậu cho rằng Minh Vương sẽ không để lại bất cứ 'ký hiệu' gì liền đem cái kẻ dở hơi đệ nhất Minh phủ tự cổ chí kim này thả xuống nhân gian mà luân hồi sao? Năm xưa khi tiên vương Minh phủ ban cho Ngọc Chi chức danh tướng quân quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền cũng đã ban cho nàng tước vị, tước vị này không cần bất cứ hiện vật gì làm minh chứng, mà được khắc vào bên trong mệnh cách của Ngọc Chi. Nàng nếu có hậu duệ thì tước vị này sẽ được tiếp nối qua từng thời đại hậu duệ, nếu không có hậu duệ thì cũng có thể bảo vệ nàng một mạng, Minh Vương tại vị chỉ có thể lưu đày, cho nên nàng năm lần bảy lượt thách thức điểm mấu chốt của Diêm Tử Chiêm nhưng Diêm Tử Chiêm cũng chưa từng thực sự xuống tay đối với nàng, không phải phong ấn trí nhớ thì chính là lưu đày nhân gian, ấn ký tước vị này chính là minh chứng tốt nhất cho thân phận của nàng."
Liễu Khôn Nghi nói ra cả một câu chuyện này làm cho mọi người kinh ngạc tán thán, quả nhiên tri thức chính là sức mạnh, tri thức thay đổi vận mệnh.
Liễu Khôn Nghi dẫn Lâm Cung ôm theo đứa trẻ đi vào trong Liễu trạch, Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di đi theo phía sau.
Du Hân Niệm hỏi một vấn đề rất trọng yếu: "Chị nói xem, chị và Liễu tiểu thư cùng nhau lớn lên, hiện tại chị cũng đã lấy lại Quang Chúc Tinh rồi, sao cảm giác vẫn là kiểu mà người