Rừng cây bạch dương trắng xóa, một chiếc xe máy kéo đi thu hoạch mía đang gian nan chạy leo lên một sườn dốc nhỏ.
Du Hân Niệm ngồi trong thùng xe phía sau, chân dính đầy bùn đất trộn lẫn cùng đống vỏ mía, nàng gắt gao bám vào một góc, trong lòng tính toán nếu chiếc xe máy kéo này đột nhiên tắt máy trượt xuống dốc thì nàng phải dùng đến tư thế gì để tháo chạy đây. Căng thẳng đến mức sau gáy ra đầy mồ hôi, kết quả là chiếc xe máy kéo đột nhiên kêu xình xịch, mỗi ba bước từ từ bò lên......
Xe máy kéo chạy bằng dầu phun đầy khói đen, ông bác ngồi ở phía trước vừa gặm mía vừa ung dung dùng một tay bẻ lái, khiến cho xương cốt Du Hân Niệm đều sắp tan rã mới đến được khu vực phụ cận nội thành.
Du Hân Niệm nhảy xuống xe, đưa cho ông bác hai trăm đồng: "Cảm ơn!".
Ông bác vẻ mặt ghét bỏ đẩy tiền trở về: "Làm gì vậy, tôi cũng không phải vì tiền mới cho cô lên xe. Cô tranh thủ đi đi, nhanh một chút."
Du Hân Niệm suýt chút nữa là lệ nóng doanh tròng, vào thời điểm gọi xe không được lại còn có một bác nông dân thật thà chất phác như vậy vươn tay giúp đỡ! Du Hân Niệm ngồi trên xe taxi gấp rút chạy đến đường Tây Hồng Kông, trên đường đi cân nhắc, đợi nàng có tiền nhất định sẽ trở về báo đáp ông ấy đàng hoàng, mua hai mảnh đất biếu tặng ông ấy. Và rồi lại nghĩ, ta còn có thể đợi được đến ngày có tiền sao? Vừa nghĩ tới đó suýt chút nữa là bật khóc thành tiếng.
Phía bắc đường Tây Hồng Kông, hoang vắng, xa xa có mấy tòa nhà mới xây, tiếp theo sau là mấy tòa nhà cũ nát vẫn đứng sừng sững trong gió lạnh. Sắc trời tối dần, có một chiếc xe taxi đơn độc chạy đến, bánh xe ma sát với mặt đường đất đá, phát ra âm thanh sàn sạt.
"Sư phụ, dừng xe ở bên này là được rồi."
Phó Uyên Di trả tiền xuống xe, tay trái nắm lấy đoạn giữa của một cây gậy dài, cây dù trong tay phải "Phập" một tiếng chọc thẳng xuống mặt đất. Dẫu đã xế chiều nhưng nàng vẫn như trước không hề gỡ mắt kính xuống.
Xe taxi rời đi, nàng chậm rãi đi đến ven đường, bước dọc theo con đường trước mặt.
"Ừm, Tam Xuyên Linh Trượng đã đến tay tôi, tôi đang ở dưới nhà cô, sẽ đi lên ngay." Phó Uyên Di cúp điện thoại, gió lạnh thổi qua làm tung bay mái tóc dài của nàng cùng lớp lông dày trên cổ áo. Bước chân của nàng rất chậm, âm thanh của đế giày gõ trên mặt đất thực rõ ràng, rồi lại có chút do dự.
Nàng bỗng nhiên dừng bước mà không hề có dấu hiệu báo trước, hơi nghiêng đầu về phía sau, một cái bóng đen vọt nhanh tới bắt lấy Tam Xuyên Linh Trượng kéo ra ngoài.
Phó Uyên Di vẫn chưa buông tay, thân mình bị luồng sức mạnh này lôi kéo về phía trước, cũng loạng choạng mấy bước.
Du Hân Niệm bất ngờ tập kích không thành, không cam lòng, nàng đối mặt giao chiến với Phó Uyên Di hẳn là nên cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện giờ nàng phần nhiều là phẫn nộ.
"Phó tiểu thư làm việc không được quang minh chính đại cho lắm, cô nếu cũng muốn có Tam Xuyên Linh Trượng thì cứ việc đi tìm là được rồi, đợi cho tôi dày công bày binh bố trận tìm được rồi thì cô lại ngáng chân giữa đường, còn gọi là bản lĩnh sao!"
Du Hân Niệm cổ tay lại dùng sức, Phó Uyên Di vẫn gắt gao nắm giữ Tam Xuyên Linh Trượng, hai người ai cũng không buông tay, cứ như vậy giằng co.
Phó Uyên Di nâng cao ngữ điệu "Ha" một tiếng: "Là cô a, tiểu mập mạp linh hoạt. Quả nhiên rất linh hoạt, đây là từ bờ ruộng đánh tới ư?".
"Câm miệng!" Du Hân Niệm xoay cánh tay đổi thành tư thế cầm kiếm, lấy cây gậy làm kiếm đâm mạnh tới trước, Phó Uyên Di cánh tay đau nhức, cây gậy tuột khỏi tay, Du Hân Niệm mừng rỡ, ôm Tam Xuyên Linh Trượng bỏ chạy.
Phó Uyên Di đứng tại chỗ chưa hề di chuyển, Du Hân Niệm không nghe thấy tiếng bước chân liền kinh ngạc quay đầu nhìn xem, bất thình lình một trận gió lạnh quen thuộc kéo đến quất vào mặt, sau gáy bị bóp chặt kéo mạnh đi, nàng rốt cuộc từ trong thân thể Vương Phương bay ra ngoài.
"A –"
Luồng sức mạnh này quá lớn, hồn phách Du Hân Niệm bị túm kéo một trận không thể khống chế được xoay vòng vòng giữa không trung, đất trời đảo lộn, não bộ bị vắt thành nước sôi sục, trong nháy mắt giống như sắp bay lên chín tầng mây.
"Giữ chặt tôi!"
Trong lúc cực độ hỗn loạn nghe thấy thanh âm của Ngọc Chi, Du Hân Niệm căn bản nhìn không thấy nàng đang ở đâu, chỉ biết vươn tay ra. Ngọc Chi giơ hai tay nắm chặt lấy cánh tay nàng, tốn rất nhiều sức lực mới kéo nàng trở về được.
Một phen trời đất quay cuồng này làm cho Du Hân Niệm suýt nôn mửa, nàng nôn khan vài tiếng mới phát hiện bản thân mình cũng giống như Ngọc Chi đang lơ lửng trong không trung. Còn Vương Phương mất đi linh hồn đã té trên mặt đất, cây gậy cũng rơi qua một bên.
Du Hân Niệm sốt ruột đỏ cả mắt, cơ hội tìm ra hung thủ đang ở ngay trước mắt nàng sao có thể bỏ qua! Liền lao xuống muốn đoạt lấy Tam Xuyên Linh Trượng, chợt nghe Ngọc Chi nói:
"Cô nhìn xem trên vai họ Phó kia, đó là......"
Bị Ngọc Chi nhắc cho tỉnh, Du Hân Niệm phát hiện có một con quỷ rõ ràng đang nằm sấp trên vai Phó Uyên Di.
Đúng vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã có thể khẳng định đó là quỷ chứ không phải người. Một đầu tóc trắng tựa như rong phủ kín gần nửa người Phó Uyên Di, hai cánh tay nhỏ bé màu trắng xanh gác trên đầu vai Phó Uyên Di, ngay cả da thịt trên khuôn mặt cũng có màu sắc tương tự. Khuôn mặt trái xoan cằm nhọn nhỏ nhắn, nhìn qua cùng lắm chỉ là đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, một đôi mắt to nhạy bén tràn ngập sát khí đang nhìn chằm chằm Du Hân Niệm và Ngọc Chi. Một đôi chân như ẩn như hiện, cả người tỏa ra nguồn ánh sáng trắng yếu ớt, nhìn qua thập phần đáng sợ.
Tuy rằng có vẻ giống một đứa trẻ, nhưng trong ánh mắt kia tỏa ra thần thái phức tạp vượt xa vẻ bề ngoài của nàng ta.
"Con quỷ này vẫn luôn nằm trên vai họ Phó, tôi trước đó vậy mà lại không thể nhìn thấy nàng." Ngọc Chi cảm thấy lạnh cả người, "Nàng không phải là quỷ bình thường."
Lần trước ở hành lang khách sạn M, Du Hân Niệm đã bị xách lên một lần, lần này thì bị lôi thẳng ra khỏi thân thể Vương Phương. Mà cả hai lần Du Hân Niệm cảm thấy Phó Uyên Di hoàn toàn không hề động thủ, chắc chắn là tiểu quỷ đầu bạc đó ra tay!
Du Hân Niệm cùng Ngọc Chi đều bị tiểu quỷ đầu bạc không rõ từ đâu xuất hiện này làm phân tán sự chú ý, Phó Uyên Di giơ cây dù lên nhắm ngay Du Hân Niệm, một tia ánh sáng màu tím xé toang không khí phóng tới, trúng ngay cổ Du Hân Niệm! Du Hân Niệm hoảng hốt, chỉ cảm thấy trên cổ đau nhức hô hấp ngưng trệ, nhìn lại thì thấy, ở cổ lại có thêm một chiếc vòng bằng da. Trên vòng da có gắn một cái chuông nhỏ và một tấm thẻ, mặt trên tấm thẻ có khắc rõ một chữ "Phó".
Du Hân Niệm sờ sờ chiếc vòng cổ dành cho sủng vật, còn chưa kịp nghiến răng nghiến lợi, Phó Uyên Di đã nở nụ cười kéo sợi dây xích một phát, hồn phách của nàng lập tức lao vọt về phía Phó Uyên Di.
Dưới tình thế cấp bách Ngọc Chi liền rút súng bắn đứt sợi dây xích, Du Hân Niệm té ngã xuống đất. May mà nàng không có cơ thể thật sự bằng xương bằng thịt, nếu không thì cú ngã này chắc chắn sẽ gây máu đổ thịt rơi.
Ngọc Chi nhân cơ hội này lao xuống tung một cước đá Du Hân Niệm về hướng thân thể Vương Phương. Du Hân Niệm nhìn thấy chân Ngọc Chi đang hướng vào khuôn mặt của chính mình, hai chữ "Dừng lại" còn chưa kịp thốt lên, trên mặt đã tê rần hồn phách thì bay lên, lại lần nữa cùng Vương Phương hai hợp thành một.
Ngọc