Sáng sớm, đỉnh núi Phúc Minh, thành phố G.
Núi Phúc Minh là ngọn núi cao nhất ở nội thành thành phố G, vào mùa hè buổi tối ở đây có rất nhiều người, mọi người đều rất thích đến đây ngắm cảnh đêm, tiện thể ngồi tâm sự chuyện đời, thả thính lẫn nhau một chút. Đến sáng sớm mùa đông, gần như không một bóng người, trên đỉnh núi dày đặc sương mù gió lạnh thấu xương, mấy nhánh cây khô héo múa may loạn xạ trong gió, nói không chừng đúng lúc còn có thể nhìn thấy quỷ.
Một chiếc Audi S8 màu đen xuyên qua màn sương mù chạy đến, dừng ở ven đường. Ngay bên cạnh đó đã sớm có một chiếc Bentley lẳng lặng đứng chờ.
Phó Uyên Di bước ra từ ghế sau của chiếc xe Audi kia, ngồi vào ghế sau của chiếc Bentley. Người phụ nữ đeo khẩu trang ngồi trong xe Bentley lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng một cái, lấy ra một cái túi da nhỏ đựng hồ sơ đưa qua cho nàng.
"Bên trong là toàn bộ tư liệu về nàng, cùng với số tiền đặt cọc." Người nọ nói.
Phó Uyên Di cũng không mở túi hồ sơ ra: "Chuyện này đã qua đi nhiều năm, vì sao bây giờ mới điều tra?".
Người phụ nữ đeo khẩu trang trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Vốn nghĩ là chuyện này đã trôi qua, nhưng gần đây đột nhiên lại xảy ra chút chuyện kỳ quái. Tôi cảm thấy băn khoăn trong lòng, lại càng không cam tâm, nếu chuyện này tìm không được đáp án, tôi có chết cũng sẽ không nhắm mắt. Tôi nghe Phạm cảnh quan nói, cô có thể giải quyết được tất cả những chuyện mà người khác không thể giải quyết, ngay cả cảnh đội bọn họ cũng cần đến sự hỗ trợ của cô. Tôi rất hiếu kỳ, cũng tràn đầy mong đợi." Nàng ta chăm chú nhìn Phó Uyên Di, ánh mắt ẩn giấu tia gợn sóng,
"Phó tiểu thư, cô là hi vọng cuối cùng của tôi."
......Thời điểm Du Hân Niệm tỉnh lại chóp mũi và tứ chi đều đã bị đông lạnh đến mất hết cảm giác, một nửa thân mình nằm dưới mặt đường, nửa còn lại nằm vắt trên lề đường, cả người uốn cong lại, thắt lưng cũng sắp gãy đến nơi.
Tối hôm qua nàng té ngã thành tư thế nào thì sáng nay tỉnh dậy chính là ở tư thế đó, ngay cả một ngón tay cũng chưa từng thay đổi.
Nàng muốn đứng dậy, xương cốt tứ chi đều đã muốn đông lạnh thành băng đá, không khí lạnh tỏa ra, khom người cũng khom không được.
Ngọc Chi đổi tư thế treo ngược trên cành cây ven đường, tóc đổ thẳng xuống, dáng vẻ này có chỗ nào giống nhân viên công vụ, rõ ràng là một con quỷ treo cổ.
"Tôi cả đêm đều nằm ở đây sao?" Du Hân Niệm khổ sở ngẩng đầu nhìn nàng.
Ngọc Chi gật đầu.
"Cô không đem tôi kéo đi?"
"Tôi kéo cô đâu có được, cho dù cô tỉnh hay không tỉnh."
"Cũng không có ai cứu tôi!"
"Đúng vậy. Có ba người đi ngang qua, hai người liếc mắt nhìn cô một cái, bỏ đi. Một người khác bị dọa sợ, chạy mất."
Vài lời ít ỏi, hiện tại thói đời thay đổi khó lường.
Du Hân Niệm thật vất vả mới đứng lên được, vịn vào cột điện vừa thở hổn hển lấy hơi vừa giậm giậm lắc lắc chân, giậm hơn cả chục cái mới bắt đầu có chút cảm giác lại.
Sáng sớm rét lạnh, toàn thân vừa bầm tím vừa dính đầy bụi đất, nàng vậy mà lại nằm ngay đơ suốt một đêm bên ngoài, cũng chưa bị chết cóng...... Có nên nói là chính mình có sức sống kiên cường hay không? Hôm nay còn phải đi làm, Du Hân Niệm phải nhanh chóng đón xe quay về khách sạn. Nàng muốn sưởi ấm! Nàng muốn tắm nước nóng! Lấy điện thoại di động ra định gọi xe taxi — nàng thật sự yêu thích công nghệ hiện đại tiện lợi, chỉ cần thao tác ngón tay vài cái, xe liền chạy đến — ấn nút, màn hình tối đen.
Du Hân Niệm: "......"
Ấn lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Hình như, hết pin.
Ngọc Chi bay bay ở sau đầu nàng: "Thực thảm."
Du Hân Niệm giận dữ, đột ngột quay phắt đầu lại muốn mắng chửi nàng ta, chỉ nghe thấy bên hông kêu lên "răng rắc", một trận đau nhức khiến nàng hồi lâu cũng không nói nên lời, đỡ thắt lưng chỉ vào Ngọc Chi, nước mắt lay đọng xung quanh hốc mắt: "Cô...... Đi đem Tam Xuyên Linh Trượng kia về!".
"Cũng đã gãy rồi, còn muốn lấy về a?"
"Nói lời vô ích! Gãy cũng phải lấy! Lỡ như có biện pháp nối liền lại thì sao!"
"Lấy thì lấy, phát cáu như vậy làm gì chứ."
Du Hân Niệm đầu óc phiêu đãng lôi ra một câu chửi bậy của em trai nàng: "Đừng có suốt ngày trưng ra bộ mặt tử cung khó giữ có được không?".
Kỳ thực nàng chỉ mới 24 tuổi, bất luận tính toán thời gian ở Nhân giới như thế nào thì trong tận xương tủy nàng vẫn là một thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết dễ nóng nảy. Chẳng qua chính là vận mệnh xúi quẩy đã túm một phát đem tính khí của nàng quăng đến thời kỳ mãn kinh.
Mỗi một bước đi trong cơ thể giống như có kim châm đâm vào, Du Hân Niệm cứ như vậy kéo lê thân thể nặng nề giữa trời đông giá rét đi qua hai dãy phố, cuối cùng cũng tìm được một trạm xe buýt. Nhìn qua bảng chỉ dẫn một chút, muốn về khách sạn M nàng còn phải đổi một chuyến xe nữa.
Sáng nay muốn đi làm đúng là chuyện không tưởng, may mắn Vương Phương còn có một ngày phép cuối cùng cho kỳ nghỉ đông. Nhưng nàng không thể nghỉ cả ngày được, để phòng ngừa trường hợp bất đắc dĩ thì phải giữ lại nửa ngày phép. Ở trên xe buýt chen chúc gần như bị ép đến gầy đi, đều sắp rã rời cả người mới về đến được khách sạn M, lê lết từng bước đến bộ phận đặt phòng gặp Henry xin phép.
"Cô đây là bị làm sao vậy?" Henry nhìn thấy bộ dáng thê thảm của nàng mà khiếp sợ, "Xảy ra chuyện gì?"
Du Hân Niệm chỉ khoát tay, nói muốn xin nghỉ nửa ngày.
"Đừng nói nửa ngày, cô nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cho phép trở lại đây." Henry giúp nàng phủi đi bụi đất trên quần áo, "Cô nhìn lại cô một chút xem, cũng là con gái nhà lành đàng hoàng, sao lại thành ra thế này hả? Vương Phương a, cô có vấn đề gì thì nói với bọn tôi, đừng có ngại, hửm?".
Henry đương nhiên biết chuyện náo loạn ở nhà hàng Tây Âu giữa Tào Phân và nàng, trên thực tế tất cả mọi người ở khách sạn M đều đã biết, càng biết Tào Phân cùng với vị giám đốc nhà hàng Nhật đột nhiên nghỉ việc kia có mối quan hệ mờ ám nào đó không muốn ai biết. Có người nói là nhân tình cũng có người nói là con riêng. Mấy chuyện tào lao bát quái này âm thầm được lan truyền giữa các nhân viên khách sạn, cũng có một phiên bản khác nói rằng Vương Phương là người không thể chỉ nhìn tướng mạo, không chỉ có tình yêu đồng tính với Tào tiểu thư, lại cùng Sử Quân có một bí mật ám muội nào đó, Tào tiểu thư vì yêu điên cuồng nên đại náo nhà hàng món Âu, sau đó không tiếc trở mặt với cha ruột của mình, hai bên đều tổn thất nặng nề, còn Vương Phương từ bộ phận buồng phòng được điều đến bộ phận đặt phòng chính là người chiến thắng chung cuộc......
Du Hân Niệm đối với trí tưởng tượng trong phiên bản sau cùng này cảm thấy vô cùng bội phục, bất kể Henry có tin vào những lời đồn đại này hay không, sự quan tâm của hắn lúc này là thật, thậm chí ánh mắt còn mang theo điểm thương hại mà nhìn nàng.
Du Hân Niệm từ lâu đã quen trở thành trung tâm của mọi đề tài, loại tình huống nhỏ nhặt này cũng chẳng tạo ra được thương tổn gì cho nàng. Nhưng mà đứa nhỏ Vương Phương da mặt mỏng này nếu như còn sống, nghe thấy thể loại tin đồn này không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Chết thật sự là một loại giải thoát, không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cũng không có bất cứ gánh nặng hay trách nhiệm gì.
Mà nàng còn sống, nhưng không có hi vọng, toàn thân đều là thương tích.
"Cảm ơn Henry sư huynh."
Du Hân Niệm vốn luôn luôn buộc chặt tâm tư giờ đây sợi dây đó bỗng nhiên bị cắt đứt. Sau khi bôn ba sóng gió căng thẳng như một thói quen, có người cho nàng không gian nho nhỏ để thả lỏng, nhưng bỗng chốc lại tháo dỡ toàn bộ tinh thần và thể lực mà nàng sở hữu.
Nàng còn cần đi làm sao? Không bằng an phận đầu thai đi thôi. Mỗi một giây đều có người chết đi, bệnh tật, tai nạn, giết người...... Có ai mà chưa từng quyến luyến? Nhưng buông bỏ tất cả mọi thứ ở kiếp này để có một khởi đầu mới, cũng không có gì là không tốt.~~~~~~~~~~~~~Trở lại ký túc xá tắm rửa, khó có dịp chạm mặt người đồng nghiệp cùng phòng trực ca đêm, hai bên chào hỏi lẫn nhau, cũng không hàn huyên vài câu "Vì sao cô không đi làm", giống như là đối với một chút chuyện của đối phương cũng không cảm thấy hứng thú, hoặc cũng có thể là cố tình né tránh.
Du Hân Niệm hoàn toàn không muốn suy nghĩ, cầm khăn đi tắm.
Nước nóng giội lên người nàng, mơ hồ đau đớn.
Trong đầu thoáng hiện lên vẻ tươi cười của ba mẹ, hình ảnh Lô Mạn và Tương Tranh Thanh cùng ngồi trong xe.
Nàng rốt cuộc là chết như thế nào? Ba mẹ nàng rốt cuộc là chết như thế nào? Hung thủ hiện tại đang làm cái gì? Sau khi giết người xong lại còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhất định là đang rất vui vẻ hài lòng.
Nàng còn có nhiều chuyện như vậy chưa làm xong, lại bị buộc phải chấm dứt.
Nàng còn có vô hạn những viễn cảnh tương lai, nhưng lại chỉ có thể chết đi.
"Ngọc Chi." Nàng khẽ gọi một tiếng.
"Gì đó?" Ngọc Chi treo người trên khung cửa, đưa lưng về phía nàng.
"Ngoại trừ Tam