Phó Uyên Di không nghe thấy tiếng bước chân của nàng, liền nghiêng mặt lại nói: "Đây là Lâm Cung, là cộng tác của tôi, chúng tôi luôn ở cùng nhau. Không cần sợ, nàng sẽ không thương tổn cô."
Trên bàn làm việc trong phòng có một chiếc máy vi tính, âm thanh từ phần viền máy vi tính đang phát bản tin thời sự, tình huống giống hệt như lúc ở trong văn phòng của nàng.
Du Hân Niệm liếc mắt nhìn Lâm Cung một cái rồi nói: "Tôi biết, đã từng lôi kéo tôi hai lần."
Lâm Cung vẫn liên tục nằm dựa trên đầu vai Phó Uyên Di, tựa như một đứa trẻ ỷ lại nằm dài trên người cha mẹ mình. Nàng mặc một thân váy dài, tay áo rất rộng, đai lưng màu tím, vạt áo trước nằm hướng về bên trái, rõ ràng chính là trang phục của người cổ đại. Du Hân Niệm dù sao vẫn cảm thấy hơi sợ nàng, chỉ cần bị nàng để ý liếc mắt nhìn một cái là toàn thân sẽ phát lạnh.
"Nàng là Bách Quỷ Chi Vương*, cô sợ nàng cũng là bình thường." Phó Uyên Di đưa tay tắt âm thanh, từ trong túi áo lấy ra một chiếc USB.
(*Bách Quỷ Chi Vương: Vua của muôn loài quỷ)
"Bách Quỷ Chi Vương?" Du Hân Niệm vô thức liếc mắt nhìn Lâm Cung một cái, rõ ràng chính là một đứa trẻ, tay nhỏ chân nhỏ, chiều cao cũng chỉ khoảng một mét rưỡi. Thế nhưng chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn một cái tim liền đập nhanh hơn, lộ ra dáng vẻ "uy nghiêm không giận, tươi cười không yêu". Du Hân Niệm nhớ tới Ngọc Chi từng nói Lâm Cung này không phải là cô hồn dã quỷ cũng không giống ác quỷ, nói nàng là Bách Quỷ Chi Vương mới thật đúng với khí chất này.
Chủ yếu là, cùng với Phó Uyên Di kia bất luận là người hay quỷ, đều khiến người ta phải kiêng dè ba phần.
Phó Uyên Di khẽ ho khan một tiếng, làm cho Du Hân Niệm quay hướng trở lại: "Trong USB này có đoạn video thu được từ camera giám sát sân sau nhà cô vào thời điểm hơn 5 năm trước."
Du Hân Niệm cầm USB mà tưởng chính mình đã nghe lầm: "Nhà của tôi? Cô là nói Du gia?".
Phó Uyên Di lại cảm thấy buồn cười: "Bằng không thì? Cô thực đã quen mình là Vương Phương rồi sao?".
"Không...... Ý tôi là, ngươi làm sao có thể tìm được? Cũng đã hơn 5 năm rồi."
"Dĩ nhiên là từ phía cảnh sát lấy được. Vụ án này năm đó coi như là chấn động một thời, Du gia các cô và Lô gia cùng nhau tạo áp lực cho cảnh sát, báo chí truyền thông ùn ùn kéo đến, đó là lý do tại sao cho đến tận hôm nay cô vẫn còn có thể tìm được một đống tin tức của năm đó."
Nghe được hai chữ "Lô gia" này, Du Hân Niệm liền đưa mắt nhìn thẳng Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di tựa như không chú ý tới ánh mắt của nàng, tiếp tục nói: "Cô cũng đừng oán trách phía cảnh sát, cảnh sát vừa điều tra vừa treo giải thưởng, vì chuyện này cũng đã hao tốn rất nhiều thời gian và cảnh lực, nhưng cuối cùng vẫn không phá được án. Vụ án này đương nhiên biến thành án chưa giải quyết."
Du Hân Niệm hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, vụ án này không đơn giản như vậy: "Cô muốn nói, chuyện mưu sát tôi và ba mẹ tôi...... có chút cổ quái?".
Phó Uyên Di vẫn như trước không trực tiếp trả lời, nói: "Trước tiên xem đoạn video trong USB đã."
Du Hân Niệm ngồi vào bên cạnh nàng đem đoạn video trong USB mở lên, phát hình.
Du Hân Niệm lần đầu tiên nhìn trực diện hiện trường vụ án, hận không thể dán dính tròng mắt vào trên màn hình. Phó Uyên Di ngồi dựa vào lưng ghế, Lâm Cung thì ngáp một cái, vẻ mặt méo mó hai cánh tay đan vào nhau khoác lên vai nàng, đồng thời bình luận:
"Đây là hậu viện nhà các cô? Cũng thật lớn. Từ góc độ này có thể thấy được toàn bộ tình huống ở hậu viện, còn có hai gara, một cái thì đóng cửa, trong gara bên kia thì có xe, bên cạnh là bể bơi...... Ừm, tối như bưng nhìn không rõ lắm, cũng chưa thấy người."
Du Hân Niệm cảm thấy Lâm Cung nói ra ngữ điệu có phần tương tự như giọng nữ phát thanh viên kia, có chút phiền, nhưng sau lưng là hàn khí bức người nên nàng cũng không dám nói nhiều......
Phó Uyên Di đột nhiên hỏi: "Nhà các cô không có nuôi chó sao?".
Du Hân Niệm: "Có nuôi."
"Nếu như có người lạ tiến vào, con chó sao lại không sủa?"
Du Hân Niệm bị những lời này của nàng khiến cả người căng thẳng. Tuy rằng chuyện người quen gây án vốn dĩ cũng không hiếm lạ, mà nàng từ sớm cũng đã biết được chuyện này khả năng chắc chắn là người quen làm. Nhưng đến khi người khác đem chuyện này nói thẳng ra thì nàng lại theo bản năng có chút phủ nhận và sợ hãi.
Lâm Cung chợt nói: "Hình như là cháy."
Khung video trên góc phải màn hình bị ánh lửa làm rực sáng, Du Hân Niệm rất quen thuộc sân sau, dựa theo góc độ camera nàng biết là lửa cháy xuất phát từ phòng ngủ lớn nhất. Du Hân Niệm đang định nói gì đó, bỗng nhiên có một bóng người hoảng hốt từ phía ống kính camera chạy băng qua. Lâm Cung nói:
"A, có người?"
Du Hân Niệm vừa nhìn liền nhận ra đó chính là người hầu trong nhà các nàng, dì Võ.
Siêu thị cách cửa sân sau khá gần, dì Võ rời nhà đều quen đi từ sân sau. Dựa theo hướng cánh cửa thì bà ấy hẳn là vừa từ bên ngoài trở về. Thời gian trên màn hình cho thấy 11 giờ 29 phút ban đêm, đã trễ như vậy bà ấy đi ra ngoài làm cái gì? Dì Võ làm việc rất theo khuôn phép, mỗi ngày mấy giờ mấy phút phải làm cái gì luôn luôn rất nghiêm ngặt.
Tại sao bà ấy lại rời khỏi nhà lúc giữa đêm?
Nhìn bộ dạng bà ấy như vậy đích thị là chạy đi chữa cháy. Nhìn thấy lửa lớn như vậy còn có thể chạy trở về, dì Võ có vẻ không phải hung thủ.
"Là người hầu của nhà chúng tôi." Du Hân Niệm đem ý kiến của mình nói ra một lần, Phó Uyên Di nói:
"Manh mối này rất tốt, người hầu này vẫn còn làm việc tại Du gia chứ?"
"Thực ra hai tháng trước khi xảy ra chuyện không may bà ấy đã dự tính trở về quê nhà, nói trong nhà xảy ra chút chuyện. Đúng lúc khoảng thời gian đó em gái tôi thân thể không tốt nên dì Võ dường như cũng băn khoăn chưa vội đi, tính chờ đến sau sinh nhật tôi rồi mới đi. Nhiều năm như vậy, hẳn là đã sớm về quê rồi."
"Đi tìm bà ấy thử xem, bà ấy hẳn là có nhiều cơ hội tiếp xúc nhất với kẻ tình nghi." Phó Uyên Di nói, "Mặc dù có người phóng hỏa, nhưng nhà cô cũng không phải hoàn toàn bị đốt cháy rụi, ít nhiều gì cũng đã cứu giữ lại được một chút. Hơn nữa hai em của cô cũng còn đang ở đó, đem nhà cửa phòng ốc sửa sang lại lần nữa giống hệt như lúc trước, hẳn cũng là để tưởng niệm các cô."
Đột nhiên bị đề cập đến người nhà Du Hân Niệm liền cảm thấy hốc mắt nóng lên chóp mũi chua xót.
Hai đứa nhóc Nhiên Đông và Nhâm Tuyết đó sao? Du Hân Niệm không có cách nào tưởng tượng được năm đó hai đứa nhỏ chỉ mới hai mươi tuổi làm như thế nào chống đỡ được đến bây giờ.
"Du gia vẫn còn ở đó, cô có nhớ rõ siêu thị và khu chợ mà người hầu nhà cô thường xuyên đến không? Nếu như bà ấy vẫn còn giúp việc tại Du gia, cô nắm bắt thời gian đến đó chờ, nhất định có thể gặp được bà ấy. Cô trước tiên có thể bắt chuyện với bà ấy, nhưng mấy lời nói khách sáo như vậy cũng quá mức khó khăn, nếu chuẩn bị không tốt khiến bà ấy nảy sinh cảnh giác đối với cô thì càng không ổn. Tôi đề nghị cô đi thu thập Huyết Tâm của bà ấy, có thể trực tiếp nhìn thấy đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Phó Uyên Di nêu vấn đề rất tốt, Du Hân Niệm luôn chuyên tâm muốn tìm ra Tam Xuyên Linh Trượng khôi phục trí nhớ của mình, chưa từng nghĩ tới còn có một cách khác là trộm lấy trí nhớ của người khác.
Phó Uyên Di bảo nàng đem Hồn Nguyên Ngọc đặt lên bàn: "Tôi đã giúp cô lắp Nhiếp Hồn Tên vào rồi, cô hiểu rõ phải bắn tên như thế nào, cô cũng nên nhớ kỹ những gì tôi đã nói, từng mũi tên đều rất quý giá, xác định có thể thu thập được Huyết Tâm rõ ràng thì mới ra tay."
Phó Uyên Di tựa như vị lão sư dặn dò nàng đủ điều. Du Hân Niệm đem Hồn Nguyên Ngọc cất vào, nói:
"Phó tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?"
Phó Uyên Di tựa hồ đã sớm đoán được nỗi nghi ngờ của nàng: "Tôi nói rồi, Hồn Nguyên Ngọc không phải là tặng không