Sáng sớm hôm sau Du Hân Niệm xin nghỉ để đi ra chợ.
Gần đây nàng xin phép nghỉ có hơi thường xuyên, Henry ngược lại cũng chưa nói gì, hắn bận rộn nhiều việc, tính tình cũng ôn hòa, về cơ bản nhân viên gửi đơn xin phép hắn đều phê duyệt. Đơn xin phép được quản lý trực tiếp phê duyệt xong còn phải đưa qua bộ phận nhân sự phê duyệt, trợ lý nhân sự thường xuyên tới lui cùng Du Hân Niệm phụ trách chuyện này cũng cho qua.
Du Hân Niệm không biết nàng còn có thể ở lại khách sạn làm việc bao lâu nữa, suy cho cùng nắm giữ được Hồn Nguyên Ngọc trong tay nàng đều tập trung tinh thần vào việc thu thập Huyết Tâm. Vả lại còn có văn phòng bên Phó Uyên Di hướng đến nàng ném ra một cành ô-liu — hoặc cũng có thể là ném bom chôn thây nàng ––– công việc ở khách sạn M ngược lại đã không còn trọng yếu nữa.
Ra đến chợ, Du Hân Niệm nhìn mấy ông bác bà cô hết hai tiếng đồng hồ, cũng không thấy bóng dáng dì Võ đâu.
Du Hân Niệm đi bộ đến bên bờ tường sân sau nhà Du gia, kiễng chân nhìn vào trong, mơ hồ có thể thấy được mái nhà của Du gia. Đích thật là dáng dấp trong trí nhớ của nàng, thủ hộ cuộc sống của em trai em gái nàng cũng như toàn bộ ký ức chung tốt đẹp của các nàng.
Du Hân Niệm nhìn mái nhà kia mà buồn bã trong lòng, đó là nhà của nàng, nhưng nàng lại không có cách nào trở về, nàng rõ ràng đang ở đây, nhưng tất cả những người quan trọng của nàng lại nghĩ là nàng đã chết.
Gió lạnh thổi đến khiến da mặt nàng phát đau, nàng nhịn không được nắm hai vạt áo khoác kéo sát vào nhau để giữ ấm.
Từ xa có một người phụ nữ trung niên đi tới, mặc áo bông dài màu nâu đỏ, đội mũ len đeo găng tay len, xách một túi đầy nguyên liệu thức ăn chậm rãi đi tới. Du Hân Niệm nhìn người này có chút quen mặt, chợt nhớ tới người này hình như cũng đã từng tới Du gia, là bạn bè quen biết của dì Võ. Thời điểm dì Võ phải đi đã giới thiệu bà ấy đến nhận làm giúp việc ở Du gia, Du Hân Niệm lúc ấy đương nhiên không để ý cho lắm chuyện người hầu trong nhà, chỉ nhìn qua bà ấy vài lần. May mà người này mũi to mặt dẹt đôi mắt hình chữ bát, trời sinh diện mạo khác thường, thực dễ dàng ghi nhớ được bộ dạng của bà ấy.
Bà ấy xách theo nguyên liệu thức ăn xuất hiện ở chỗ này, trăm phần trăm là đã đến giúp việc cho Du gia rồi.
Thấy bà ấy tiến đến cửa sân sau chuẩn bị mở cửa đi vào, Du Hân Niệm vội bước thật nhanh qua đó hỏi:
"Xin chào, xin hỏi một chút, Võ Tú Anh còn làm giúp việc ở đây không?"
Người phụ nữ kia mù mờ nhìn nàng một cái, hỏi: "Cô là ai a?".
"Tôi là người bà con trong thôn của dì ấy, đến tìm dì ấy."
"Võ Tú Anh hả, đã đi từ lâu rồi."
"A? Đi lâu rồi? Không còn giúp việc ở đây nữa sao?"
Người phụ nữ kia không để ý tới nàng, tiếp tục mở cửa muốn đi vào. Du Hân Niệm liền ngăn bà ấy lại:
"Trong nhà dì ấy đã xảy ra chuyện lớn rồi!" Du Hân Niệm cố hết sức biểu hiện cho tương đối phù hợp với khí chất người thân của dì Võ, "Tôi đi cả quãng đường dài đến tìm dì ấy, tìm không thấy thì coi như xong đời rồi!".
"Cô là bà con của bà ấy mà còn không biết bà ấy đi đâu, tôi làm sao biết được? Đi đi, đừng đứng ở đây cản trở." Đối phương cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, "rầm" đem cửa đóng lại.
Du Hân Niệm trong lòng nổi giận, không rõ Du Nhiên Đông và Du Nhâm Tuyết hai cái đứa ngu ngốc này tại sao lại đem một người như thế ở lại trong nhà. Không có tinh thần trượng nghĩa cũng không nói đi, cái loại tê liệt cảm giác như vậy có thể làm ra món ăn ngon được sao? Có thể trông nom quét dọn nhà cửa sạch sẽ sao? Nếu lại phát sinh hỏa hoạn lần nữa bà ta có thể chạy đi cứu người sao? Nếu như nàng còn là Du gia đại tiểu thư, sẽ không thu nhận người như thế.
Mặc dù vô cùng lo lắng cho hiện trạng ở Du gia, nhưng biết Võ Tú Anh đã không còn ở Du gia nữa, Du Hân Niệm trước mắt chỉ có thể quay trở về.
Nàng còn nhớ quê nhà của dì Võ gọi là "thôn Trường Thọ", cái tên này thật sự quá miễn cưỡng để lôi kéo sự chú ý của người khác. Trên đường quay về khách sạn nàng tra tìm thôn Trường Thọ một phen, trong phạm vi thành phố G không hề có cái tên này, phóng to phạm vi ra cả nước, có tới hơn 30 thôn Trường Thọ.
Du Hân Niệm: "......"
Ngọc Chi nhìn thoáng qua điện thoại của nàng, kỳ quái nói: "Chuyện này hơi quá sức, cô có thể tìm đến Phó tiểu thư để nàng giúp cô tìm, dù sao nàng cũng lợi hại như vậy, cô cũng đã đến cậy nhờ người ta rồi còn gì."
Còn tưởng rằng Du Hân Niệm sẽ mắng nàng hai câu, ít nhất cũng trừng nàng vài lần, kết quả Du Hân Niệm tựa như hoàn toàn không có nghe thấy nàng nói chuyện, tiếp tục tìm kiếm trên bản đồ điện tử.
Điện thoại di động dùng đến hết pin Du Hân Niệm liền mở máy tính lên tiếp tục tra. Nàng nhớ dì Võ không phải người bản xứ ở thành phố G, đã từng nghe nói qua bà ấy là người ở đâu nhưng Du Hân Niệm lại không nhớ rõ, dựa theo khẩu âm mà phán đoán hẳn là người miền nam. Du Hân Niệm đánh dấu vài địa điểm có khả năng nhất trên bản đồ, tinh lực cũng tan rã phần nào, phát hiện bên trong hệ thống nội bộ tập đoàn có một cửa sổ đã xếp lại.
Một phần tinh lực tan rã này sẽ rất khó nắm bắt trở về, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại bấm mở cửa sổ đó ra, hiện ra chính là trang chủ cá nhân của Lô Mạn.
Lô Mạn đang online.
Du Hân Niệm bấm tải lại trang một lần nữa, trạng thái xác thực vẫn là "Online".
Nàng vội chuyển sang trạng thái ẩn danh, để tránh bị bắt quả tang.
Giờ nghỉ trưa mà Lô Mạn lại lởn vởn trên trang web này? Nàng ấy từ trước đến giờ vẫn luôn theo nề nếp, ba bữa cơm đúng giờ đúng khẩu phần, hơn nữa thời điểm ăn cơm tuyệt đối không nói chuyện cũng tuyệt đối không làm việc khác, những chuyện có thể quấy rầy đến giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của nàng ấy thực sự không nhiều lắm.
Du Hân Niệm ngơ ngác nhìn hai chữ "Lô Mạn" này, Ngọc Chi lén lút bay qua, cười hì hì hỏi: "Lại nhớ đến bạn gái cô rồi? Ai nha đừng thấy Phương Phương của chúng ta tính tình thối nát, nhưng nội tâm vẫn là một tiểu cô nương a."
Du Hân Niệm di chuột "click click click" vài cái, đóng lại trang chủ cá nhân của Lô Mạn.
Ngọc Chi: "Cái tính khí này, nói tới là tới, bạn gái cô có thể hầu hạ cô tốt đẹp thật sự là không dễ dàng."
Du Hân Niệm đột nhiên quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt lại có vài tia cảm xúc khổ sở. Nàng bình tĩnh nói: "Đừng nói đến đề tài này nữa, được không?".
Ngọc Chi: "......"
Nói thật, Du Hân Niệm nếu mắng nàng trừng nàng thậm chí lấy đồ ăn ra uy hiếp nàng, nàng đều có thể tiếp tục nháo. Nhưng để lộ ra vẻ mặt này, Ngọc Chi thực sự là bế tắc.
Du Hân Niệm một mình đi ra ban công, rút một điếu thuốc, đem cửa sổ mở ra, gió vù vù thổi đến.
Ngọc Chi đi ra theo, hai tay chắp sau lưng nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "E hèm...... Cô cũng biết tôi đây cái miệng không nhịn được, cô đừng để trong lòng. Chúng ta chính là đồng lòng, cùng nhau làm chuyện đại sự, đừng để nảy sinh hiềm khích gì a. Hố bom của cô tôi sẽ nhớ kỹ, về sau tuyệt đối sẽ không giẫm lên."
Du Hân Niệm hướng nàng cười cười: "Giải thích trái lại rất nhanh. Tính khí của tôi là như vậy, người bên cạnh đối với tôi vừa phiền vừa sợ, điều này tôi biết. Kỳ thực cũng không có gì kiêng kị, suy cho cùng thì cô nói đúng, thế giới này có quá ít người có thể chịu được tôi, ngoại trừ người nhà của tôi, cũng chỉ có Lô Mạn."
Ngọc Chi thầm nghĩ: Lô Mạn chẳng phải người nhà cô sao? Chị họ cô à. Nhưng lời này chỉ có thể cất giữ ở trong lòng, nói ra miệng lại sẽ gây một trận tai họa.
Du Hân Niệm tựa hồ vẫn còn đang chìm vào trạng thái cảm xúc của mình, Ngọc Chi làm việc ở cơ quan hộ tịch Minh phủ lâu như vậy, sở trường lớn nhất chính là khuấy động bầu không khí, thấy điếu thuốc của Du Hân Niệm sắp tàn lập tức suy nghĩ ra một đề tài hay ho: