Du Hân Niệm bước tới nâng mẹ Khương dậy: "Dì không sao chứ?".
Mẹ Khương đờ đẫn toàn thân xụi lơ, hồi lâu vẫn không nói nên lời. Du Hân Niệm và Lâm Trạch Bạch cùng nhau đỡ bà đến ngồi trên ghế sofa.
Phó Uyên Di cầm viên thủy tinh cầu đang giam cầm hồn phách của Khương Cầm và nói: "Người sống bị ác quỷ chiếm lấy thân thể cho dù chỉ trong chốc lát cũng bị tiêu hao lượng lớn dương khí, bồi dưỡng mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể khôi phục lại hoàn toàn. Vị thái thái này tuổi tác không nhỏ, chỉ sợ lại càng mệt nhọc quá sức."
Lâm Cung nhìn hồn phách Khương Cầm ở bên trong thủy tinh cầu không ngừng giãy dụa mà nói: "Nàng vậy mà lại có thể nương bám vào thân thể của mẹ mình, e rằng không phải bởi vì suy sụp theo tiềm thức trở về, mà là muốn tiếp tục mượn thân thể mẹ nàng để báo thù."
Lâm Trạch Bạch phẫn nộ nói: "Thật sự là không có lương tâm, mẹ mình mà cũng không buông tha."
Lâm Cung cười lạnh: "Ác quỷ chính là ác quỷ, lương tâm ở đâu ra."
Mẹ Khương sau khi hồi tỉnh liền phản ứng mạnh, đẩy cánh tay đang đỡ mình của Du Hân Niệm ra: "Các người rốt cuộc là ai?! Tôi là tự nguyện! Chuyện của tôi và con gái tôi có liên quan gì đến các người! Mau đem con gái tôi trả lại cho tôi!". Mẹ Khương đột nhiên xông lên, Lâm Trạch Bạch liền ngăn bà lại:
"Bà điên rồi a, không phải chúng tôi đến giúp bà, cái mạng của bà cũng đã mất rồi!"
"Ai muốn các người giúp! Tôi mở lời sao? Các người thì biết cái quỷ gì! Đừng xen vào chuyện của người khác!"
"Hơ, lão thái thái bà sao lại không biết phân biệt tốt xấu vậy chứ? Chúng tôi cứu bà......"
"Được rồi." Phó Uyên Di nói chen vào, "Bà có tự nguyện để cho ác quỷ mượn thân hay không cũng không liên quan gì đến chúng tôi. Tôi cũng không phải vì cứu bà, tôi chỉ là muốn bắt quỷ. Đi thôi."
"Không được đi! Đem con gái tôi trả lại cho tôi!" Mẹ Khương liều mạng túm lấy tay áo Phó Uyên Di muốn đoạt lấy thủy tinh cầu. Du Hân Niệm có chút lo lắng, vị thần côn này nếu động thủ, lão bà hồ đồ có phải sẽ bị nàng chiên xào hầm nhừ hay không?
Không ngờ là Phó Uyên Di không hề động thủ, mặc cho lão bà lôi kéo, nàng vẫn trụ vững vàng, bất luận bà ấy khóc lóc om sòm như thế nào túm kéo như thế nào, Phó Uyên Di vẫn nắm chặt thủy tinh cầu trong tay, thập phần bình tĩnh.
Mới vừa rồi, mẹ Khương lại một lần nữa gặp được đứa con gái mình ngày nhớ đêm mong. Bà không biết trước mắt mình đây là người hay là quỷ, nhưng khi bà nhìn thấy khuôn mặt đầy rẫy vết sẹo kia, bà cũng không hề sợ hãi, niềm thương nhớ sâu sắc cùng nỗi bi thương đột nhiên ùn ùn kéo đến cuốn lấy bà, cho dù là quỷ cũng được, bà giang hai cánh tay muốn ôm Khương Cầm vào lòng, nhưng làm thế nào cũng không chạm được đối phương.
Bà vô cùng bi thương ôm lấy chính mình ngồi dưới đất, nhìn Khương Cầm mà khóc đến biến dạng khuôn mặt: "Tiểu Cầm...... Con hận mẹ sao...... Nhiều năm như vậy mẹ không quên được con...... Là mẹ hại con, nếu không có mẹ con sẽ không phải chết, con đến bây giờ vẫn còn hận mẹ có đúng không......"
Khương Cầm ngồi xổm xuống, tới gần mẹ mình: "Tôi là tới để cho bà cơ hội bù đắp."
Mẹ Khương kinh ngạc lại xúc động nhìn nàng: "Bù đắp?".
Khương Cầm gật đầu: "Để cho tôi dùng thân thể của bà, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của tôi."
Mẹ Khương không hề do dự cũng không có bất cứ sự phản kháng nào, vào thời khắc Khương Cầm nhập vào thân thể bà, bà thậm chí còn có chút vui vẻ.
Du Hân Niệm thật sự nhìn không nổi thái độ bạo ngược của lão bà này nữa, liền cầm lấy cây dù của Phó Uyên Di, xoắn vặn cánh tay mẹ Khương hất ngược trở ra. Bà kêu đau một tiếng rồi lại lần nữa ngã lên ghế sofa, Du Hân Niệm tức giận nhìn bà và nói:
"Phải, dì là tự nguyện không ai ngăn cản dì, nhưng dì tốt nhất phải phân biệt rõ quyền tự do của dì có gây nguy hại đến người khác hay không!" Du Hân Niệm càng nói càng giận, "Khương Cầm đã trở lại thì sao? Dì cũng đã nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu được nàng mượn thân thể dì để làm cái gì. Báo thù? Vậy tôi hỏi một câu, các người có thù gì mà báo? Các người có tư cách để báo thù sao? Từ lúc Khương Cầm nhận tiền của Lưu Khả đem tội danh phóng hỏa đổ lên đầu một người đã chết, nàng cũng đã trở thành cùng một loại người với Lưu Khả rồi, đều là con mẹ nó đám cặn bã lòng dạ hiểm độc! Con gái dì là người, con gái người khác không phải là người sao?!".
Mẹ Khương bị nàng nói đến sững sờ, Phó Uyên Di các nàng cũng đứng ở một bên không lên tiếng.
"Thế nhưng...... Dì muốn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của nàng......" Mẹ Khương nói bằng giọng run rẩy.
Du Hân Niệm cười lạnh: "Lại nói tiếp, tôi hẳn là nên rất vui sướng nhìn các người hai bên tự chém giết lẫn nhau, Khương Cầm và Lưu Khả ai chết cũng rất thích đáng, cái này gọi là vì dân trừ hại. Chỉ có điều, dì à, dì thì thảm hại hơn, dì đến cuối cùng cũng chẳng còn lại gì. Dì và ba mẹ tôi gần bằng tuổi nhau, tôi khuyên dì một lời thừa thải, cũng là một lời cuối cùng. Năm xưa Khương Cầm vì cái gì lại nhận tiền của Lưu Khả dì so với bất cứ ai đều rõ ràng hơn hết. Khuôn mặt của nàng trị không được, cho dù trị được cũng không thể trở lại giống hệt như trước nữa, nàng ngay từ đầu đã biết chính mình không thể nào trở lại trong cộng đồng được nữa. Nàng muốn khoản tiền kia hoàn toàn là vì dì, vì để cho dì được sống. Nhưng tôi cũng sẽ không tha thứ những chuyện nàng đã gây ra, nàng phạm pháp chính là phạm pháp, sai lầm chính là sai lầm. Khương Cầm trước giờ vẫn luôn là một cô gái có trách nhiệm, nàng vì để cho dì có một con đường sống mà không ngại phạm sai lầm làm chuyện trái pháp luật, còn dì mấy năm nay đã sống trong bơ vơ khổ cực cũng không lựa chọn từ bỏ, nếu tôi không đoán sai thì trong lòng của chính dì rất rõ ràng, mạng này của dì là do Khương Cầm không ngại tất cả đánh đổi được, dì không muốn chết, dì sợ xuống địa ngục không mặt mũi nào gặp nàng."
Mẹ Khương cả người phát lạnh: "Câm miệng...... Cô đang nói bậy bạ gì đó...... Không được nói!".
Du Hân Niệm cũng cảm thấy mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại, rồi lại mở ra: "Khương Cầm đã chết rồi, thứ vừa trở về căn bản cũng không phải con gái của dì, nàng chỉ là một con rối bị thù hận lợi dụng, là một con ác quỷ. Nếu như dì muốn hi sinh chính mình để cho ác quỷ đạt được ý nguyện thì dì cứ việc, sẽ không ai ngăn cản dì. Dù sao thì cũng như dì đã nói, không liên quan gì đến người khác, mạng của dì cũng không phải do người khác cứu về."
Du Hân Niệm nói xong liền nhanh chân rời đi.
Mẹ Khương trở nên suy sụp giống như một cái giẻ lau bị người vứt bỏ, cứng đờ, dơ bẩn, chán chường ngồi thụp trên ghế sofa, lẩm bẩm:
"Nhưng mà nguyện vọng của nó...... Còn chưa có hoàn thành, nó nhất định rất hận mình, bằng không thì tại sao lại bỏ rơi nó...... Bỏ lại mình một mình...... Không có nó, mình sống một mình còn có ý nghĩa gì......"
Phó Uyên Di thoáng dừng lại, rồi xoay người rời đi. Lâm Trạch Bạch lau nước mắt đi theo.
Lâm Cung nhìn sườn mặt trầm lặng của Phó Uyên Di, cũng không nói gì, Lâm Trạch Bạch bước đi, trong lòng không mấy dễ chịu, nhưng nghĩ đến ác quỷ đã bị diệt trừ lập tức có thể lấy được tiền, tâm tình ngay tức khắc rực sáng.
Du Hân Niệm chạy một mạch đến trong tiểu khu, bên trong dạ dày, hoặc có lẽ là tại nơi sâu thẳm trong tâm hồn nàng có một luồng cảm xúc khó chịu không cách nào tiêu tán được cùng với cảm giác buồn nôn ghê tởm vẫn luôn tồn tại ngay trong lòng nàng, hô hấp cũng trở nên khó nhọc. Mà lúc này không biết từ đâu lại có một nỗi bi thống lấp đầy trái tim nàng. Cảm giác khổ sở và đau đớn đang mạnh mẽ khuấy đảo tâm tư nàng, trái tim tựa như bị người ta dùng lực mà đay nghiến, nhức nhối khó chịu nổi.
Hình ảnh những ngày trước đây còn ở chung với ba mẹ không ngừng ùa vào trong đầu nàng, đồng thời lại có một âm thanh đang nói với nàng: Ngươi cuối cùng cũng không trở về được nữa, cho dù ngươi tìm được hung thủ điều tra rõ chân tướng, những thứ ngươi mất đi chung quy cũng đã mất đi, không cách nào tìm trở về được.
Nước mắt che kín khuôn mặt, Du Hân Niệm im lặng khóc nức nở.
Phó Uyên Di đứng ở đằng xa