Thân thể Vương Phương quá mức suy yếu, Phó Uyên Di không thực hiện lại màn hồn thể tách rời để đưa xác trở về nữa, mà chờ Lâm Trạch Bạch đến giúp đỡ cùng nhau mang Du Hân Niệm trở về Quốc Thái Kim Điển.
Lâm Trạch Bạch vừa về đến nhà liền nằm sụp lên ghế sofa, đỡ thắt lưng không ngừng kêu la: "Ai ô ô nặng quá, trẹo cái lưng già của tôi...... Bảo bối cô mau tới giúp tôi ấn bóp vài cái đi!".
Phó Uyên Di đi ngang qua đạp thêm cho nàng một cước: "Coi tôi là hành nghề xoa bóp sao hả? Đứng lên hỗ trợ."
Lâm Trạch Bạch vẻ mặt khó tin: "Tôi đã tàn phế rồi còn không buông tha tôi, tôi đây là bị tai nạn lao động được chứ, cô phải cho tôi tiền trợ cấp bồi dưỡng! Thời buổi này kiếm tiền thật không dễ dàng, ai, tôi nói cô nên tìm một trợ lý, thấy thế nào? Tôi thực tế là thư ký, di chuyển vật nặng cũng không nằm trong phạm vi công tác của tôi!".
Phó Uyên Di nói không sai, linh hồn xuất khiếu quả thực làm tổn thương nguyên khí rất lớn, Du Hân Niệm từ sớm đã cảm thấy khó chịu, nhưng nàng vẫn luôn cố chống đỡ, mãi đến khi chuyện của Khương Cầm được giải quyết triệt để thì nàng mới thả lỏng tinh thần, lúc này mới ngất đi.
Một lần mê man chính là ba ngày.
Ba ngày này Du Hân Niệm ngay cả một giấc mộng cũng chưa gặp, vẫn đắm chìm trong giấc ngủ sâu vô tận. Mà Phó Uyên Di nơi nào cũng không đi, ở ngay trong nhà đợi. Du Hân Niệm nằm ở trên lầu, nàng ngồi ở dưới lầu. Văn phòng không tiếp đãi bất kỳ vị khách nào, bức màn cửa nặng nề ngăn chặn toàn bộ ánh sáng bên ngoài phòng, căn phòng rộng lớn mờ tối tĩnh lặng, vô cùng thích hợp cho giấc ngủ.
Lâm Trạch Bạch đi thu khoản tiền còn lại từ phía Lưu Khả, trở về kể với Phó Uyên Di là Lưu Khả hẹn gặp nàng ở bệnh viện, lúc nhìn thấy nàng ta Lâm Trạch Bạch bị dọa đến nhảy dựng.
"Giống như già đi hai chục tuổi à, vẻ mặt vàng bủng, tóc cũng bạc trắng cả một mảng. Bác sĩ nói nàng bị hoảng sợ quá độ, nói chuyện cũng không lưu loát, thấy người liền trốn, cũng không biết sau này có chữa khỏi được hay không, số tiền này là do quản gia của nàng ra mặt thanh toán. Có điều tiền thu được thì thu, nàng bị như thế cũng coi như là đáng tội." Lâm Trạch Bạch nói.
Phó Uyên Di "Ừm" một tiếng, đầu ngón tay tiếp tục vuốt ve trang sách trong tay mình.
"Lúc này Du tiểu thư cũng nên nguôi giận rồi."
Phó Uyên Di cười nhẹ, đang muốn mở miệng, trên lầu truyền đến tiếng bước chân. Lâm Trạch Bạch nhìn lên, Du Hân Niệm đã tỉnh.
"Ơ? Cô làm sao lại......" Lâm Trạch Bạch vỗ vỗ mu bàn tay Phó Uyên Di, "Oa, bảo bối, cơ thể Vương Phương gầy hẳn một vòng rồi."
Phó Uyên Di buông sách, hỏi: "Cô cảm thấy thế nào? Hồi phục được chút nào chứ?".
Du Hân Niệm ngủ quá lâu, vừa xuống giường có hơi xây xẩm, suýt chút nữa thì té ngã. Cảm giác này giống như là uống rượu say vậy, lúc xuống lầu thì thân thể lại nhẹ tênh, nghe Lâm Trạch Bạch nói vậy nàng mới trở lại nhìn toàn thân mình trong gương, hóa ra cảm giác nhẹ tênh này không phải là ảo giác, quả thực là gầy đi.
Trước đây Vương Phương khuôn mặt đầy mỡ thịt đè ép hai mắt chỉ còn lại một cái khe hẹp, mũi cũng đầy thịt, môi căng dày, ném vào trong một đám người mập mạp cũng sẽ không nhận ra. Mà giờ đây Vương Phương trong gương đã mất đi một phần mỡ trên mặt, hai mắt có thể mở lớn hơn một chút, ngũ quan cũng dễ dàn trải hơn, rốt cuộc cũng loáng thoáng lộ ra chút cảm giác thanh tú.
Leo lên cân đứng nhìn, 73.8kg.
"Ai nha má ơi." Ngọc Chi không biết từ lúc nào đã bay tới sau lưng Du Hân Niệm, "Phương Phương dưới suối vàng mà biết được hẳn là phải cảm động đến khóc hết nước mắt!".
"Cô đã đi đâu vậy? Mấy ngày rồi không thấy cô." Du Hân Niệm vẫn còn chút choáng váng, liền ngã vào trên ghế sofa.
"Nhẹ nhàng chút, bị lún xuống thì làm sao bây giờ, đắt tiền lắm đó nha!" Lâm Trạch Bạch suýt chút nữa đã giơ hai tay ra đỡ lấy nàng.
Du Hân Niệm liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía Phó Uyên Di đang ngồi bắt chéo chân bên cạnh mà nói: "Lão bản, tôi đói."
Phó Uyên Di nói: "Ba ngày không ăn cơm sao mà không đói được, Tiểu Bạch, chuẩn bị chút đồ ăn đi, tôi cũng hơi đói bụng."
Lâm Trạch Bạch mắt trợn trắng: "Ngày mai tôi sẽ lập tức tuyển cho cô một trợ lý!".
Lâm Trạch Bạch lầm bầm làu bàu đi vào phòng bếp, Ngọc Chi cũng ôm bụng bay tới, nước miếng cũng sắp chảy nhỏ giọt rồi:
"Ăn cơm? Ăn món gì vậy a? Nhanh nhanh cho tôi một mâm đi, tôi đây cũng đã mấy ngày không được ăn cơm đàng hoàng rồi."
Lâm Trạch Bạch cùng Ngọc Chi vừa đi, Phó Uyên Di liền nói: "Lâm Cung bây giờ hẳn là đang ngủ, Du tiểu thư muốn nói gì thì cứ nói đi."
Du Hân Niệm chống hai tay ngồi dậy, đem Huyết Tâm của Lưu Khả lấy ra, dùng sức nắn bóp, trong nháy mắt huyết khí lan tràn ra toàn bộ căn phòng. Huyết khí này mang theo một mùi tanh hôi nồng đậm. Cho dù đã bịt mũi, nhưng cái mùi ghê tởm này vẫn cứ xâm nhập vào trong khứu giác của nàng.
"Hmm......" Du Hân Niệm hơi né người về sau, nhìn thấy huyết khí từ từ tản ra thành huyết mạc, tạo thành hình ảnh.
Ký ức của Lưu Khả hiện lên trước mắt các nàng.
Một màn khởi đầu chính là Khương Cầm mở rộng cửa, Khương Cầm có chút ngây người, không đợi nàng mở miệng, một thùng xăng đã bị hất lên người nàng.
Khương Cầm là một vận động viên ưu tú, phản ứng nhanh nhạy hơn so với người thường, ở cự ly gần như vậy lại bất ngờ xảy ra, thế nhưng cũng không hất trúng hết toàn bộ người nàng. Lưu Khả châm mồi lửa hung hăng ném tới, rồi quay đầu bỏ chạy! Nàng chạy trong dãy hành lang mờ tối, phía sau là tiếng kêu thê lương thảm thiết của Khương Cầm. Mà hành lang đào thoát kia tựa như vực sâu vô tận, nàng thở hổn hển, tim đập dồn dập như sấm rền, chạy điên cuồng một lúc lâu vẫn chưa thể thoát ra ngoài.
"Thang lầu này sao lại dài như vậy?" Du Hân Niệm cảm thấy kỳ quái, "Nàng đã chạy rất lâu mà vẫn còn ở đó."
"Ký ức của con người cũng không khách quan cho lắm." Phó Uyên Di nói, "Sẽ theo cảm nhận chủ quan của chính mình mà thay đổi. Chuyện này đối với nàng mà nói có ấn tượng rất sâu tạo nên khủng hoảng, cho nên mấy dãy thang lầu kia ở trong trí nhớ của nàng cũng trở nên dài đằng đẵng. Nhưng mà cho dù có bị khuếch đại, thì những chuyện thực tế mấu chốt trong trí nhớ cũng sẽ không giả dối được."
"Hóa ra là như vậy......" Du Hân Niệm nhìn không rời mắt, trong trí nhớ hỗn độn của Lưu Khả gần như tất cả đều là Khương Cầm, sự đố kị của nàng, nỗi sợ hãi của nàng, toàn bộ đều bị phơi bày trần trụi trên huyết mạc.
Khuôn mặt bị hủy hoại của Khương Cầm chính là cơn ác mộng hàng đêm của Lưu Khả.
Lòng bàn tay của Du Hân Niệm có chút ẩm ướt: "Trong trí nhớ của nàng còn không có tôi."
"Yên tâm, loại chuyện giết người này rất khó xóa bỏ khỏi trí nhớ." Phó Uyên Di nói, "Cho dù là sát thủ liên hoàn máu lạnh lẩn trốn được vài chục năm, sau khi bị bắt cũng có thể kể lại với cảnh sát toàn bộ chi tiết quá trình hắn giết chết từng người. Nếu như Lưu Khả thật sự có liên quan đến chuyện cô bị giết, Huyết Tâm sẽ không giúp nàng nói dối."
"Xuất hiện rồi!" Du Hân Niệm ánh mắt chợt lóe sáng, đã nhìn thấy chính mình. Nhưng nàng lại thấy khuôn mặt mình lơ lửng nơi đầu giường của Lưu Khả, rất hư ảo, thanh âm cũng rất rõ ràng:
"Tôi nhất định sẽ tố cáo cô với cảnh sát! Cô chờ chết đi!"
"Hừm, lời này căn bản không phải thật sự là tôi nói. Tôi tại sao phải muốn nàng chết? Tôi chỉ là muốn nàng trực tiếp thừa nhận chuyện chính mình đã gây ra mà thôi." Du Hân Niệm tức giận nói.
Phó Uyên Di nói: "Chuyện này đã qua hơn 5 năm, không nhớ rõ lời nói nguyên bản cũng rất bình thường, nhưng lưu lại trong trí nhớ chính là tình cảnh và nội dung mà bản thân nàng cảm nhận. Bất luận ý kiến chân thật của cô là cái gì, đối với nàng mà nói chính là cô gây bất lợi cho nàng, cô không hiểu nàng, là kẻ độc ác muốn nàng chết."
Du Hân Niệm ngẫm nghĩ: "Ừm, không sai......"
Chắc hẳn là khi Lưu Khả ở trong điện thoại nghe thấy thanh âm của Du Hân Niệm, liên tưởng đến bộ dáng của nàng, mới có thể đem sự vật xác thực nhìn thấy trước mắt cùng khuôn mặt Du Hân Niệm dung hợp cùng một chỗ.
Lưu Khả sau khi cúp điện thoại liền sợ hãi đến run rẩy, nàng không thể mặc cho Du Hân Niệm đi tố giác nàng!
Nàng ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, lo lắng không yên.
Không được, mình không thể ngồi tù, tuyệt đối không thể! Nhưng mà có thể làm được gì bây giờ...... Rốt cuộc có thể làm gì bây giờ......
Tầm nhìn của Lưu Khả bỗng nhiên dừng lại ở nơi nào đó, cảnh tượng trước mắt rất mơ hồ, nàng căn bản là không có đang nhìn cái gì hết, nàng là đang tự suy ngẫm.
Đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên đầu