Lâm Trạch Bạch xoa xoa hai cánh tay ngồi vào trong một tiểu đình bên cạnh, Liễu Khôn Nghi cầm một chén rượu đưa cho nàng: "Uống đi cho ấm người."
Lâm Trạch Bạch hơi cau mày, cầm lấy chén rượu ngửi ngửi, hương rượu nồng đậm, nhấp một ngụm không đợi nghe đến mùi vị đã bị sặc ra nước mắt: "Cay quá."
"Nói là mỗi tháng tối đa gặp nhau một lần, tháng này cậu đến đây đã là lần thứ hai." Liễu Khôn Nghi tự rót thêm rượu cho mình, "Chuyện Tam Xuyên Linh Trượng còn chưa giải quyết xong?".
"Tam Xuyên Linh Trượng bị gãy rồi." Phó Uyên Di nói.
Động tác rót rượu của Liễu Khôn Nghi chợt dừng lại một chút, nàng ca thán một tiếng: "Các người đúng là đám người thô lỗ, cầm bảo vật mà cũng phá hỏng."
"Đây cũng không phải là lỗi của tớ, là Lâm Cung làm gãy."
"Lâm Cung? Thật đúng là chuyện mà nàng có thể làm ra." Liễu Khôn Nghi cười nói.
Lâm Cung lập tức vọt ra, tức giận nói: "Phó Uyên Di! Tớ đi giành lấy Tam Xuyên Linh Trượng cho cậu, cậu còn trách tớ?".
Phó Uyên Di nói: "Tớ không trách cậu, tớ là đang kể lại sự thật."
Lâm Cung còn định mở miệng nói gì đó, Liễu Khôn Nghi giơ hai bàn tay kẹp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vẻ tươi cười không giảm nhưng lại cực kỳ âm lãnh: "Người lớn nói chuyện con nít không được xen vào. Trở về ôm gối ôm gấu nhỏ của cậu ngủ đi."
Lâm Cung tức giận đến cả mặt đều đỏ, lại không dám nhiều lời, nếu có chân nhất định đã hung hăng tung một cước!
"Hừ!" Lâm Cung hất tay nàng ra, trước lúc chui trở vào thân thể Phó Uyên Di thì lớn giọng, "Về sau không được gặp lại nàng nữa!".
Lâm Trạch Bạch ngồi ở một bên hai má đỏ bừng, đôi mắt mờ sương nhưng lại nâng chén rượu uống sạch sẽ. Nàng không phải người có tửu lượng tốt, rượu này cũng mạnh, nhưng mùi thơm của rượu không biết vì sao lại đặc biệt khiến người say mê, tựa hồ cứ uống một ngụm sẽ nảy ra chuyện đặc biệt tươi đẹp. Vì thế nàng cứ một ngụm lại tiếp một ngụm, rất nhanh đã uống tới gần thấy đáy, nấc lên một cái, cười nói: "Đáng! Cũng chỉ có Liễu tiểu thư mới có thể trị được Lâm Cung, nên đến đây nhiều hơn."
Mỗi lần đến Liễu Khôn Nghi đều chiêu đãi rượu ngon, mà cũng hiếm khi có một người sống bồi nàng uống rượu. Phó Uyên Di vẫn không quên lần này tới đây là vì cái gì, liền đem chuyện Khương Cầm nói với Liễu Khôn Nghi:
"Khương Cầm này ba năm sau khi chết thì một lần nữa trở lại nhân gian, lại có thể nương bám vào thân thể người sống. Thời gian ba năm ở nhân gian so với Minh phủ mà nói chỉ là mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, có khả năng còn chưa kịp luân hồi hoặc đi nơi nào khác, nhưng một mình đến nhân gian làm loạn chuyện này nói như thế nào cũng không hiểu nổi, nàng là một người phàm trần, thực không thể có bản lĩnh này được. Còn chưa nói nàng làm thế nào đến được nhân gian, nếu nói nương bám thân thể người sống cũng chỉ có Lâm Cung đẳng cấp Bách Quỷ Chi Vương mới có khả năng làm được."
Liễu Khôn Nghi rót thêm chút rượu, nói: "Oán quỷ trả thù không phải là chuyện gì hiếm lạ, đại đa số chỉ có thể là tá thi hoàn hồn, mà còn phải tìm thi thể có bát tự phù hợp. Nương bám thân thể người sống...... Việc này Minh cảnh không quản?".
"Minh cảnh có xuất hiện, nhưng lại chẳng làm gì liền biến mất."
"Nga?" Gương mặt vốn bình thản của Liễu Khôn Nghi đột nhiên lộ ra một tia cảm xúc hứng thú, "Lại có chuyện mà ngay cả Minh cảnh ưa thích dùng bạo lực chấp pháp cũng có thể hàng phục? Xem ra đúng là gặp phải đối thủ rồi."
Phó Uyên Di gật đầu: "Văn bản pháp luật duy trì Tứ giới mấy vạn năm, Minh phủ được xem là nơi hội tụ của Tam giới luôn luôn mang áp lực rất lớn, đối với chuyện ác quỷ nhiễu giới lại càng mẫn cảm. Lần này chuyện Khương Cầm nhìn qua chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng tớ sợ sẽ kéo thêm nhiều chuyện phiền toái."
Liễu Khôn Nghi cười nói: "Cho dù có chuyện phiền toái cũng không phiền được đến cậu, ác quỷ nhiễu giới đối với cậu mà nói chính là nguồn tài nguyên dồi dào, được tiện nghi còn khoe mẽ."
Phó Uyên Di thở dài một tiếng: "Trời đất chứng giám, loại thân thể tàn tạ như tớ đây chỉ có thể thực hiện mấy vụ làm ăn nhỏ, vơ bắt vài vị khách vượt biên mà lừa tiền. Nếu như thực sự xảy ra việc lớn gì chỉ sợ nôn hết 3 lít máu, đến cuối cùng còn phải dựa vào cậu."
Liễu Khôn Nghi không đáp lời, tự mình nhấp một chén rượu, mùi rượu càng nồng đậm. Phó Uyên Di ngửi được mùi hương ngọt lành của rượu, còn có chút tươi mát của lá thông.
Liễu Khôn Nghi cầm lấy cổ tay Phó Uyên Di, đem găng tay của nàng cởi ra, thấy trên ngón tay nàng có mấy vết sẹo nông sâu khác nhau, im lặng một lúc rồi nói: "Cậu vẫn còn dùng tới phương pháp ngu ngốc này."
Phó Uyên Di cười đến thản nhiên, không tiếp tục đề tài của nàng: "Gần đây cậu chú ý nhiều một chút động thái của Minh phủ, có tin tức phiền toái gì thì lập tức nói cho tớ biết."
Liễu Khôn Nghi "Ừm" một tiếng, đem trường bào khoác hờ trên vai kéo sát vào người, xương quai xanh xinh đẹp liền biến mất, "Bên ngoài không yên ổn, cậu cứ đến ở chỗ này của tớ là được rồi. Chị đây có thể bảo hộ cậu một đời bình an."
Phó Uyên Di biết bên dưới lòng đất Liễu trạch ngầm cất giấu một bức Trấn Quỷ Đồ, tiểu quỷ bình thường chỉ cần vào đến Liễu trạch đều bị tan thành tro bụi, mỗi lần Lâm Cung tới đây đa phần cũng không muốn từ trong thân thể Phó Uyên Di đi ra. Còn ác quỷ hung tàn gặp phải người của Liễu gia cũng chỉ có thể biến thành một sủng vật ngoan ngoãn, thuật dưỡng quỷ của Liễu Khôn Nghi đã đạt đến mức cảnh giới, Quỷ Vương cũng phải sợ nàng.
Liễu trạch vững như thành đồng, nhưng Phó Uyên Di cũng không muốn làm chim hoàng yến trong lồng. Nếu nàng nguyện ý, đừng nói là chim hoàng yến, địa vị thiếu phu nhân Liễu gia cũng đã sớm nằm trong lòng bàn tay nàng rồi.
Phó Uyên Di kính Liễu Khôn Nghi một chén rượu, đứng lên vỗ vỗ Lâm Trạch Bạch đang nằm mê man. Lâm Trạch Bạch giật mình tỉnh dậy, lại nấc lên một tiếng, men rượu liên tục xộc lên mũi.
"Tôi, tôi, tôi không bao giờ uống rượu của cô nữa......" Lâm Trạch Bạch mắt nhìn Liễu Khôn Nghi, tay lại chỉ hướng rừng trúc bên kia.
Liễu Khôn Nghi nói: "Tiểu Bạch đừng lái xe, để tôi gọi gia sủng lái xe đưa các người trở về."
Phó Uyên Di: "Cảm ơn."
Liễu trạch ngoại trừ bản thân Liễu Khôn Nghi ra thì không có một vật sống nào khác, sâu bên trong rừng trúc có đặt sáu cỗ quan tài bằng kim loại mới tinh. Tất cả các cỗ quan tài đều có điện kết nối, quanh năm duy trì nhiệt độ thấp. Lâm Trạch Bạch đưa mắt nhìn từ xa, thật là có chút sởn tóc gáy.
Liễu Khôn Nghi tiến đến mở ra một cỗ quan tài trong số đó, nằm bên trong là một cô gái tóc ngắn diện mạo thanh tú, khuôn mặt trái xoan hai hàng mi dài, bộ dáng nhìn qua chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Thiếu nữ mặc âu phục bó sát thân người, tóc nâu ngắn gọn gàng, trên môi vẫn còn có chút huyết sắc.
Liễu Khôn Nghi hái một phiến lá trúc kẹp giữa hai ngón tay, một luồng khí màu đen từ đầu ngón tay nàng lan ra đến phiến lá, lá trúc non xanh ngay tức thì biến thành màu đen. Nàng đem phiến lá trúc đen dán lên trên môi thiếu nữ kia, lá trúc cuối cùng lại hóa thành một khối sương mù, bị thiếu nữ hút vào trong miệng.
Thiếu nữ mở mắt.
"Đưa Uyên Di các nàng trở về đi." Liễu Khôn Nghi nói.
"Vâng." Thiếu nữ từ trong quan tài bước ra, phủi sạch bụi bặm trên người mình, xịt nước hoa từ đầu đến chân để che đậy mùi thi thể, cẩn thận tỉ mỉ cầm lấy chìa khóa xe theo khuôn phép nói với Phó Uyên Di, "Phó tiểu thư, mời."
Lâm Trạch Bạch nhìn thấy mà sửng sốt, nàng chính là lần đầu tiên thấy được quỷ do Liễu Khôn Nghi nuôi dưỡng. Đây là tá thi hoàn hồn? Nhìn qua thì giống người sống y như đúc. Thân thể Du Hân Niệm mượn dùng có vẻ mặt đặc biệt khó coi, còn vị này thì sao? Khuôn mặt non mịn tựa như quả đào mật...... Nàng nhìn lại, mấy người nằm trong quan tài kia chẳng lẽ đều là thi thể?
Bộ dáng này trong thành phố mỗi ngày đều có thể gặp thoáng qua, nói không chừng đều là một khối thi thể.
Nghĩ tới đó khiến Lâm Trạch Bạch nhịn không được rùng mình một cái, men rượu cũng tiêu tan không ít.
Phó Uyên Di đang muốn lên xe rời đi, Liễu Khôn Nghi bỗng nhiên gọi nàng lại:
"Uyên Di?"
"Hửm?"
Liễu Khôn Nghi dừng lại một chút, đem những lời định nói nuốt trở vào, mỉm cười nói: "Thuận buồm xuôi gió."
Trong xe quá mức ấm áp, thiếu nữ lái xe rất vững vàng, Lâm Trạch Bạch ngủ mê mệt một mạch cho tới lúc về nhà, khi xuống xe đầu vẫn còn choáng váng, ngược lại bị Phó Uyên Di nắm dắt lên lầu.
Lâm Cung ghé vào đầu vai Phó Uyên Di, nhìn Lâm Trạch Bạch phát bực: "Cô nói xem trí nhớ của cô sao lại ngắn như vậy, mỗi lần đi là mỗi lần nói lại câu đó với lão quái kia."
Lâm Trạch Bạch "chậc" một tiếng: "Cô bớt nói tôi đi, cô còn không dám đi ra nhìn nàng, quả thật là sợ nàng."
Lâm Cung mở to hai mắt trừng trừng: "Bổn vương sợ nàng? Bổn vương chẳng qua là không muốn chấp nhặt cùng nàng!".
Lâm Trạch Bạch cười "Ha ha" nói: "Phải, phải."
Không tranh cãi với Lâm Cung nữa, nàng cảm nhận