"Thật có lỗi, vị Thi tiên sinh kia là khách hàng trước kia của tôi, bị một nữ quỷ đầy phiền phức dây dưa mấy tháng, mới tìm đến chỗ này của tôi. Sau khi giúp hắn đuổi quỷ hắn liền thường xuyên tới tìm tôi. Thi tiên sinh cũng không phải người xấu, chỉ là tâm tư thường nảy ra những chuyện không đứng đắn. Người ta không nói thẳng cái gì tôi cũng không tiện cự tuyệt. May mà sau đó hắn bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, để cho tôi có cớ mà cự tuyệt hắn."
Hai bức màn cửa trong phòng sách được kéo buộc về hai bên, ba mặt tường bằng thủy tinh, ánh sao lấp lánh. Phó Uyên Di đứng bên cạnh giá sách, sau lưng là một mảnh trời đầy sao và biển cả mênh mông.
Du Hân Niệm nhớ tới lời kể của Ngọc Chi về chuyện luyện quỷ đáng sợ của Phó gia, lại nhìn Phó Uyên Di, trang nhã ung dung, hoàn toàn không có chút quan hệ gì với kẻ thủ ác tàn bạo, chỉ là miệng mồm có chút ba hoa mà thôi.
Câu chuyện bát quái này của Ngọc Chi có chính xác hay không? Hay phải hỏi rằng Phó Uyên Di có thật là người của Phó gia hay không? Có lẽ chỉ trùng hợp đều là họ Phó mà thôi.
Phó Uyên Di không nghe thấy động tĩnh của Du Hân Niệm, lại bổ sung thêm một câu:
"Du tiểu thư đừng để ý là được."
Du Hân Niệm quả thực không ngại bị ôm, nàng cũng không phải là dạng con gái khuê các rụt rè, ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào, nếu mà có thể mất đi một miếng thịt thì dĩ nhiên là tốt còn gì bằng. Hơn nữa chính xác mà nói, người bị ôm cũng là Vương Phương a.
Vậy là Phó Uyên Di cũng không có bạn trai...... Du Hân Niệm cảm thấy thực kỳ lạ, Phó Uyên Di là kiểu cô gái xinh đẹp nhiều tiền tính cách lại tốt, nhưng phạm vi giao tế cũng rất nhỏ. Văn phòng làm việc chính là nhà của nàng, trong khoảng thời gian Du Hân Niệm ở lại nhà nàng thì ngoại trừ Thi Nam, không thấy có người nào khác đến nhà thăm.
Một cô gái chất lượng tốt như vậy mà lại còn độc thân?
Cũng có khả năng, không có người nào đánh bại được nàng ấy.
Nếu như là ý thức của Du Hân Niệm trước kia thì có lẽ cũng chỉ suy nghĩ được đến đây thôi, nhưng sau khi gặp Ngọc Chi được khai sáng về một thế giới mới, nàng lại tiếp tục suy tư — vậy liệu có quỷ nào đánh bại được nàng ấy không?
Phó Uyên Di thấy nàng vẫn như trước không có động tĩnh, "Hửm?" một tiếng.
Du Hân Niệm hắng hắng cổ họng rồi nói: "Không có gì phải để ý, nhưng thật ra bức thư mời đó chính là thư mời dự tiệc sinh nhật mẹ của Lô Mạn."
"Hử? Mẹ của bạn gái cô? Thật trùng hợp." Đầu ngón tay của Phó Uyên Di lướt qua một hàng gáy sách, dừng lại, rút ra một quyển, "Đó là một cơ hội tốt, cô muốn đi sao? Tôi có thể tặng thư mời này cho cô."
"Hừ, cơ hội tốt như vậy tôi làm sao có thể bỏ qua." Du Hân Niệm rút ra bức thư mời giả mà nàng đã làm, giống y như đúc bức thư mời của Phó Uyên Di. Chờ đợi Phó Uyên Di khen nàng hoặc hỏi nàng, thế nhưng Phó Uyên Di lại không có động tĩnh gì, ánh mắt đằng sau cặp kính không biết đang dừng ở nơi nào.
"Hoàn toàn giống nhau là tốt rồi." Du Hân Niệm phe phẩy bức thư mời trước mặt Phó Uyên Di, "Tôi thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, tú ngoại tuệ trung*."
(*Tú ngoại tuệ trung: bề ngoài xinh đẹp trí tuệ thông minh)
Phó Uyên Di khóe miệng khẽ nhếch định nói cái gì đó, lại bị Du Hân Niệm ngăn cản: "Dừng."
"?" Phó Uyên Di nói, "Tôi còn chưa nói cái gì mà."
"Thanh âm trong lòng cô quá lớn, tôi nghe được!"
"Trong lòng tôi đang nói cái gì chứ?" Phó Uyên Di tỏ ra đặc biệt vô tội.
"Cô nói béo ngoại tuệ trung."
Phó Uyên Di vẻ mặt khó tin: "Cô vậy mà lại thật sự nghe được."
Du Hân Niệm hận không thể đoạt lấy quyển sách trong tay nàng mà đập vào đầu nàng.
"Vậy cô đã làm thế nào để lấy được thư mời?" Phó Uyên Di ngồi xuống ghế sofa mềm mại phía sau bàn làm việc. Du Hân Niệm thực ra đứng nãy giờ cũng có chút mỏi chân, nhưng nếu cứ như vậy ngồi xuống cùng nàng thì có thể là hơi quá tự nhiên, hơi quá thân mật hay không? Dù sao đây cũng là phòng sách của Phó Uyên Di, khu vực riêng tư, nàng và Phó Uyên Di căn bản cũng không tính là thân quen.
Mỗi khi nàng đắn đo trong lòng xem nên duy trì khoảng cách với những người phụ nữ bên cạnh như thế nào mới là thích hợp, nàng đều cảm thấy thẳng nữ rất thuận tiện.
Du Hân Niệm tiếp tục đứng, đem chuyện thư mời kể với Phó Uyên Di.
"Ừm, cô và bạn gái cô tình cảm rất tốt." Phó Uyên Di tuy hơi miệng mồm, nhưng nàng thực mẫn cảm hoặc có lẽ là rất biết lễ độ, Du Hân Niệm không thích người khác đề cập đến kiểu xưng hô "chị họ" này, Phó Uyên Di sẽ không nhắc lại, mà sửa thành "bạn gái cô".
Cách gọi này khiến cho Du Hân Niệm hoài niệm, cũng có chút bồn chồn và ngượng ngùng. Ở trong lòng nàng Lô Mạn vẫn là bạn gái nàng, mà ở trong lòng Lô Mạn, có lẽ nàng đã sớm trở thành bạn gái cũ.
Du Hân Niệm có phần đa cảm: "Lưu Khả không phải là hung thủ, mà giờ lại còn dính dáng đến những người khác. Nếu so với việc loại trừ từng người một chi bằng trực tiếp thu lấy Huyết Tâm của người mà tôi nghi ngờ nhiều nhất. Bữa tiệc sinh nhật này chính là cơ hội tuyệt hảo. Có điều......" Du Hân Niệm tựa như là đang lầm bầm một mình, "Mặc dù có thể nhìn thấy nàng, nhưng muốn tiếp cận nàng, tác động đến cảm xúc của nàng lại không phải là chuyện đơn giản như vậy. Cho dù việc này có khả năng làm được, nhưng mà người bị lấy đi Huyết Tâm sẽ té xỉu, tôi sợ Huyết Tâm có vào tới tay thì tôi cũng trốn không thoát, không chừng còn bị khống chế đưa đến sở cảnh sát."
"Lúc này rồi cô còn đắn đo chần chừ."
Du Hân Niệm nhìn nàng.
Nàng cười nói: "Cô muốn làm thế nào thì cứ làm như vậy đi, những chuyện khác không cần phải băn khoăn. Có tôi ở đây."
Trong phòng sách của Phó Uyên Di có máy chạy bộ, hai ngày nay Du Hân Niệm mượn dùng nó, hướng mặt về biển rộng trời sao chầm chậm chạy.
Nàng muốn lấy dáng dấp và trạng thái tốt nhất để gặp Lô Mạn.
Thân thể của Vương Phương vẫn mập mạp cồng kềnh, âm khí ăn mòn làm cho thể trọng của nàng sụt giảm điên cuồng, cũng làm cho da dẻ của nàng trở nên lỏng lẻo, sắc mặt vàng vọt, toàn bộ cơ thể giống như một chiếc khinh khí cầu bị xì hơi.
Nàng cần ra mồ hôi, cần rèn luyện cho cơ thể lỏng lẻo này một lần nữa trở nên phấn chấn đầy sức sống. May mắn là, dù có bận rộn nàng cũng chưa từng quên tập thể dục mỗi ngày, điều chỉnh lại thân thể cũng không tính là quá khó khăn.
Dĩ nhiên nàng cũng cần đến một bộ trang phục có thể che đậy khuyết điểm.
Trong tay có tiền, nàng lại càng có thể thoải mái mà phát huy sở trường.
"Bộ này đẹp đó!" Ngọc Chi và Du Hân Niệm cùng đi đến cửa hàng quần áo, lúc Du Hân Niệm mặc một bộ váy dài bằng satin dày ngực thấp lưng cao từ trong phòng thử đồ đi ra, Ngọc Chi từ tận đáy lòng tán thưởng, "Hơn nữa...... Cô trong nháy mắt liền gầy?! Loại y phục này rất thích hợp với cô."
Du Hân Niệm nhìn vào trong gương, chính mình cũng hài lòng. Nàng rất thông thạo về kỹ thuật trang điểm và phối đồ, được xem là quân sư cố vấn trong đám bạn bè. Vải dày để che thịt, ngực thấp lưng cao để kéo dài đường cong cơ thể, cộng thêm vẻ tự tin của nàng, cả người Vương Phương như thay da đổi thịt, trông quý khí hơn nhiều.
"Được, cứ vậy đi." Du Hân Niệm nói, "Chỉ còn phối thêm trang sức ở trước ngực thôi."
Ngọc Chi nói: "Cô thực không giống như đi báo thù, rõ ràng là đi hẹn hò."
Sau khi mua sắm trở lại Quốc Thái Kim Điển, Du Hân Niệm tắm rửa xong nằm ở trên giường thật lâu lại không thể đi vào giấc ngủ.
Ngày mai nàng sẽ gặp thuận lợi chứ? Sau khi thuận lợi thì sẽ nhận được đáp án dạng gì đây?
Du Hân Niệm xuống giường, đứng ở bên cửa sổ, ngắm nhìn trăng sáng trên biển. Ánh trăng to lớn mà đáng sợ, tựa như bóng ma tà ác không ai biết được.
Vào ngày diễn ra bữa tiệc, Thi Nam đến đón Phó Uyên Di rất sớm.
Du Hân Niệm từ trong phòng đi ra chuẩn bị rời khỏi nhà,