"Có thể nào là Tống Vũ kia đã nói dối hay không?" Ngọc Chi cùng đi ra và hỏi.
"Sẽ không." Phó Uyên Di nói, "Nàng đã muốn chạy tội, đây chính là thời điểm tìm một người khác để đẩy tội sang, chúng ta cũng đã vì nàng mà sắp xếp hoàn hảo mọi thứ nàng sao có thể đầu óc ngu ngơ mà không chỉ điểm Trần Xu? Dù có ngu ngốc như vậy thì cũng là bản năng, nàng không hề có lý do để nói dối."
Từ sau khi Henry và Du Hân Niệm nói ra mối quan hệ cá nhân thâm sâu giữa Trần Xu và Tống Vũ, trong lòng nàng đã mặc định Trần Xu và Tống Vũ được buộc chặt chung một mối, Tống Vũ làm cái gì đều ngầm hiểu là do Trần Xu sai khiến. Kết quả là tìm nhầm phương hướng rồi sao?
Nghiêm đội trưởng lại gọi điện thoại tới nói chuyện cùng Phó Uyên Di, Tống Vũ đích thực không phải tự phát làm việc này, có người cho nàng một số tiền, hứa hẹn rằng chỉ cần nàng nghe lời, ngoan ngoãn làm việc, sau khi chuyện này thành công thì có thể sẽ cho nàng thêm một số tiền lớn hơn.
"Hơn nữa nếu cô tống khứ được Vương Phương, vị trí trợ lý bộ phận đặt phòng chính là của cô. Giám đốc bộ phận các cô cũng ở lại không được bao lâu nữa, chờ hắn đi rồi bộ phận đặt phòng chính là một tay cô nắm giữ." Đối phương đã nói như thế với nàng ta, "Vốn dĩ toàn bộ chuyện này đều diễn ra thuận lợi hợp tình hợp lý, ai ngờ nửa đường lại lòi ra một Vương Phương. Cô có thể nhịn được sao? Bị loại người như vậy đoạt đi tiền đồ sáng lạn vốn nên thuộc về cô."
Tống Vũ nói chuyện Hồng Vũ Thanh bị dị ứng tôm cũng là người nọ nói cho nàng biết, nhưng nàng nghĩ dị ứng cũng chỉ là một triệu chứng nổi mẩn đỏ toàn thân không đến mức nặng nề, cho rằng khách sẽ trách cứ Vương Phương, làm cho nàng bị trừng phạt đồng thời để lại ấn tượng không tốt đối với cấp trên, không nghĩ tới chứng dị ứng lại có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Lúc Hồng Vũ Thanh được đưa đến bệnh viện nàng rất sợ hãi, sau khi cảnh sát đến thì nàng đã muốn bỏ trốn, kết quả là ở trong đại sảnh bị Như Dũng ngăn lại, dẫn đến phòng họp để thẩm vấn.
"Tống Vũ có nói người cho nàng tiền có bộ dạng thế nào không?"
"Nàng nói người đó là nữ, mỗi lần gặp mặt đều vào đêm khuya trên đỉnh núi Phúc Minh, nhưng mà mười hai giờ đêm nhìn không rõ dáng người. Người nọ luôn ngồi ở trong xe, đội một chiếc mũ rất lớn che khuất cả mặt, cũng không ngẩng đầu lên, Tống Vũ đứng ở bên ngoài xe nghe nàng nói chuyện."
"Nghe giọng nói khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Nàng nói người nọ hẳn là không mập, dáng người trung bình, ngồi trong xe nên cũng đoán không được là cao bao nhiêu. Giọng nói là của một người trẻ tuổi, không để lộ tóc nên đoán không được là tóc dài hay ngắn."
"Cho nên chỉ biết người đó là nữ. Vậy còn xe thì sao, biển số xe?"
"Hỏi rồi, nói không nhớ."
"......Hơ? Loại xe?"
"Nàng không biết."
Phó Uyên Di cũng đành chịu thua: "Thảo nào bị người ta bán rồi còn giúp đếm tiền. Được rồi, Tống Vũ anh cứ mang đi đi, còn có thể tra hỏi thêm được gì thì gọi lại cho tôi."
"Được."
Cúp điện thoại, Phó Uyên Di kể lại sự việc với Du Hân Niệm, Du Hân Niệm nản lòng thoái chí: "Chẳng lẽ chúng ta thực sự đã tìm nhầm phương hướng?".
Luồng cảm giác cổ quái trước giờ vẫn luôn quấn lấy tâm tư Phó Uyên Di lại một lần nữa dâng lên, nàng hỏi: "Bảng tên của Chris đâu?".
"Ở trong túi tôi."
"Cô nói bảng tên này so với bảng tên nhân viên khách sạn là hoàn toàn giống nhau?"
"Đúng vậy." Du Hân Niệm lấy ra xem lần nữa, "Chất liệu kiểu chữ giống nhau như đúc, ngay cả hoa văn chạm khắc cũng giống nhau."
"Nếu như cầm bảng tên thật ra ngoài làm lại, thì có thể làm ra được một cái giống như đúc chứ?"
"Bề ngoài hẳn là có thể được, nhưng loại hoa văn chạm khắc này...... Nếu không có khuôn mẫu hẳn là sẽ có chút khác biệt."
"Người phụ trách làm ra bảng tên là thuộc bộ phận nào?"
"Bộ phận vật tư."
"Bộ phận vật tư......" Phó Uyên Di hỏi, "Bộ phận vật tư có thể dễ dàng ăn chặn công quỹ chứ?".
"Tàm tạm, dù sao thì phía trên bộ phận vật tư còn có giám đốc tài vụ quản lý, các khoản thu chi đều cần được giám đốc tài vụ xem xét thông qua." Du Hân Niệm đối với cơ cấu tổ chức của khách sạn M rõ như lòng bàn tay, "Mà giám đốc tài vụ đều là thân tín của chủ doanh nghiệp, không phải người do tập đoàn chúng tôi thông báo tuyển dụng."
"Giám đốc tài vụ cũng có khả năng chế tác bảng tên chứ?"
"Đúng là có khả năng, nhưng cảm thấy......"
"Phí phạm nhân tài?"
Du Hân Niệm gật gật đầu: "Loại việc nhỏ nhặt này đều là bộ phận vật tư tự thân làm, giám đốc tài vụ bận rộn nhiều việc, không rảnh mà lo tới."
Phó Uyên Di nói: "Cái người đã cho Tống Vũ tiền tại sao lúc nào cũng chọn đêm khuya, cẩn thận giấu diếm khuôn mặt?".
Du Hân Niệm suy tư: "Bởi vì nàng sợ Tống Vũ nhìn thấy diện mạo của nàng...... Người đó có khả năng là người mà Tống Vũ quen biết."
"Đúng." Phó Uyên Di nói, "Bất luận như thế nào, người này quen thuộc toàn bộ từng chi tiết ở khách sạn M, ngoại trừ bảng tên nhân viên còn có vị trí camera giám sát, chuyện bảng báo giá giả cô cũng đừng quên. Tôi cảm thấy nàng không phải là người bên ngoài, mà chính là người trong khách sạn này, nhưng lại có khả năng là người mà Tống Vũ từng tiếp xúc nhưng không quá quen thuộc. Còn Trần Xu, cho dù không phải kẻ đứng phía sau màn hạ độc thủ này thì tuyệt đối cũng là một quân cờ quan trọng."
Du Hân Niệm gật gật đầu, phương hướng và mục tiêu trong lòng lại một lần nữa rõ ràng.
Lúc Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di đi ra khỏi bệnh viện đến bãi đậu xe thì thấy một chiếc xe quen thuộc chạy đến rồi dừng lại.
Lô Mạn từ trong xe bước xuống, đúng lúc chạm trán ánh mắt của Du Hân Niệm.
Du Hân Niệm không ngờ lại gặp nàng ở nơi này, nhưng khách sạn xảy ra chuyện này Lô Mạn đến thăm hỏi Hồng chế tác một chút cũng là việc nên làm. Đúng lúc nàng đi cùng Phó Uyên Di, cũng để cho Lô Mạn tận mắt nhìn thấy, nàng thật sự là nhân viên của Mystery!
"Lô tổng." Du Hân Niệm chủ động chào hỏi.
Nghe đến cái tên này Phó Uyên Di bỗng hơi nghiêng đầu.
Lô Mạn nhìn nàng gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Phó Uyên Di chừng nửa giây, sau đó đi vào bên trong bệnh viện.
"Ha." Phó Uyên Di nói, "Thực trùng hợp, nàng lúc này hẳn là sẽ không nghi ngờ cô nữa rồi."
Nàng nghi ngờ Lô Mạn, Lô Mạn cũng nghi ngờ nàng, nói ra cũng rất công bằng. Du Hân Niệm nhún vai, lên xe.
Tuy rằng Tống Vũ phủ nhận người xúi giục nàng là Trần Xu, nhưng Du Hân Niệm vẫn cảm thấy Trần Xu thoát không được liên can, nàng dự tính tan tầm sẽ đi theo dõi Trần Xu.
Trước đó đã từng lái xe đối nghịch với Trần Xu một lần, sợ bị nàng ta nhận ra, liền mua một đống rượu thịt về nhà, muốn đổi xe với Lâm Trạch Bạch hai ngày.
Lâm Trạch Bạch hai mắt tỏa sáng, đôi tay nôn nóng chỉ muốn lập tức vươn ra, nhưng mà xe là của Phó Uyên Di, nàng chỉ là thư ký mà thôi: "Chuyện này cô phải hỏi lão bản của tôi, có điều nàng sủng cô như vậy, chắc là không thành vấn đề."
Du Hân Niệm "Hơ?" một tiếng thật lớn: "Ai sủng ai a? Cái quỷ gì!".
Lâm Trạch Bạch trong đầu đầy dấu chấm hỏi: "A? Tôi còn tưởng là các cô đã cùng một chỗ rồi."
Du Hân Niệm: "......"
"Bằng không nửa đêm nửa hôm sờ tới sờ lui là làm cái gì."
Du Hân Niệm: "............"
Vì để xóa bỏ hiềm nghi, Du Hân Niệm không để cho Phó Uyên Di có cơ hội "sủng", tự mình đi thuê một chiếc xe Volkswagen, để lại ở bãi đậu xe khách sạn M. Nàng ban ngày chạy chiếc Honda đi làm, tan tầm thì đổi qua chiếc Volkswagen chạy ra, đi theo chiếc xe Ford của Trần Xu.
Bám theo hai ngày, mỗi ngày sau khi tan tầm Trần Xu đều đến phòng tập gym, tập cả đêm. Du Hân Niệm cùng Ngọc Chi ở dưới lầu chờ, chờ đến ngáp liên tục.
"Cô cứ thuê người đi theo nàng là được rồi, thế này suốt cả ngày...... khi nào thì mới tiếp cận được." Ngọc Chi vuốt bụng, "Hơn nữa tôi đói bụng."
"Chậc, thật có tiền đồ, có thể kiên trì một chút được không a, mới theo dõi vài ngày." Du Hân Niệm lấy ra một túi bánh bích quy, lại lấy ra một cây nhang, giúp nàng đốt lên, "Thế nào, chắc cũng đủ trượng nghĩa rồi ha, đều chuẩn bị chu toàn cho cô."
Ngọc Chi: "Tôi muốn ăn thịt