Lái xe trên con đường duy nhất dẫn lên đỉnh núi Phúc Minh này Du Hân Niệm cũng vô cùng cẩn thận, nhớ lại lúc ở khách sạn gặp phải tên Chris kia tập kích, Du Hân Niệm trong lòng bất an, sờ soạng điện thoại di động muốn gọi cho Phó Uyên Di. Nắm điện thoại trong tay, nàng có chút do dự. Có nên gọi không? Mỗi lần có việc đều tìm Phó Uyên Di như vậy có thích hợp không? Tuy rằng vị thần côn này tựa hồ luôn luôn có cách giải quyết vấn đề, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì......
Du Hân Niệm trong lòng vẫn còn đang mâu thuẫn, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, nàng nhìn màn hình, Phó Uyên Di gọi đến.
"......"
Nàng tiếp điện thoại: "Alô."
"Còn chưa trở về?" Từ sau sự kiện đêm khuya ở hành lang lần trước, Phó Uyên Di thực cảm thấy sau khi đã giải thích xin lỗi thì chuyện gì cũng không còn, ung dung thoải mái mà tra hỏi, "Tan tầm đã lâu rồi, cô đi đâu vậy meo meo?".
Du Hân Niệm: "......Hiện tại không phải là lúc tỏ vẻ dễ thương đùa giỡn đâu."
"Tôi biết rõ là cô lại có chuyện, theo dõi Trần Xu có phát hiện gì sao?"
"Phát hiện quá lớn luôn." Du Hân Niệm liếm liếm môi, "Ngọc Chi biến mất rồi, tôi tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được nàng, lúc nãy tôi thấy Trần Xu cầm một túi bùa treo ở trong xe, tôi đang nghĩ Ngọc Chi có phải đã bị vật đó giam giữ bên trong rồi hay không."
"Thật vậy sao? Vừa lúc để cho cô thanh tĩnh." Cũng không biết có phải cố ý hay không, Phó Uyên Di đặc biệt không chút lương tâm mà nói, "Không có Ngọc Chi thì chuyện của cô ở Minh phủ sẽ không có ai biết, cũng là chuyện rất tốt."
"Phó tiểu thư." Du Hân Niệm nghiêm túc nói, "Tuy rằng Ngọc Chi bình thường lải nhải không ít, nhưng nàng đã trợ giúp tôi rất nhiều, nếu không có nàng, tôi cũng không thể trở về nhân gian được, hơn nữa đêm nay cũng là tôi nhờ nàng hỗ trợ theo dõi Trần Xu mới gặp chuyện không may, tôi không thể bỏ mặc nàng được."
Phó Uyên Di cầm điện thoại bình thản ung dung, tựa hồ đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, chỉ còn chờ nghe thôi.
Du Hân Niệm không muốn làm phiền Phó Uyên Di, định cúp điện thoại, Phó Uyên Di đúng lúc liền hỏi: "Cô hiện tại đang ở đâu?".
"Đi theo Trần Xu đến núi Phúc Minh."
"Nàng đến núi Phúc Minh?" Phó Uyên Di nói, "Trần Xu quả nhiên tránh không khỏi hiềm nghi, đây là hội hợp với boss sao? Thời gian cũng giống nhau."
Nói chuyện một lúc Du Hân Niệm đã chạy lên tới đỉnh núi, nàng không dám đến gần, từ xa nhìn thấy Trần Xu đứng bên cạnh một chiếc xe SUV màu đen, ánh sáng quá yếu, Du Hân Niệm nhìn không rõ biển số xe và thế hệ xe.
Phó Uyên Di nói: "Cô trước hết đừng tự tiện hành động, khóa kỹ cửa xe, đợi ở trong xe đừng đi xuống."
Du Hân Niệm nói: "Tôi đâu có định đi xuống."
"Tôi hiện tại chạy đến không kịp, để tôi nhờ Khôn Nghi đi tìm cô, nhà nàng ở ngay giữa sườn núi Phúc Minh."
Phó Uyên Di nói "Khôn Nghi", Du Hân Niệm thoáng chốc vẫn chưa phản ứng kịp: "Ai?".
"Một người bạn của tôi. Nói lại lần nữa, cô đừng tự tiện hành động."
Xung quanh đều chìm vào im lặng, Du Hân Niệm nhỏ giọng nói: "Yên tâm, tôi còn chưa muốn chết......"
Vừa mới nói tới đây, người ngồi ở vị trí điều khiển trong chiếc xe SUV đột nhiên quay đầu thấy được Du Hân Niệm.
Chỉ trong nháy mắt, các nàng thậm chí ánh mắt còn chưa giao hội, một loại cảm giác kích động đột ngột đánh mạnh vào lòng Du Hân Niệm.
Bị phát hiện rồi.
Du Hân Niệm đặt tay lên hộp số định chạy xe đi, đột nhiên một luồng khí dữ dội rít gào từ hướng đối diện tiến đến, ngay chính giữa trán.
Một đòn này cực kỳ nhanh và mạnh, ngay cả một giây cũng không có, càng không nói đến thời gian để phản ứng.
Hoàn toàn không phòng bị, cũng hoàn toàn không lường trước được...... Toàn bộ ý thức của Du Hân Niệm tiêu tán, nàng ngất đi.
Ý thức trôi giạt rất xa, không thể kéo nó trở về được, thân thể dường như cũng không còn nữa.
Loại cảm giác này không biết duy trì trong bao lâu, rồi bỗng nhiên cảm giác bản thể lại trở về.
Du Hân Niệm chính là bị lạnh cóng mà tỉnh lại.
Mở mắt ra, phiến lá trúc màu đen ở trước mắt khẽ lung lay, nàng đang nằm trong một cỗ quan tài lạnh lẽo đến đáng sợ.
Du Hân Niệm đột ngột bật dậy, rừng trúc, hồ nước xanh biếc, con đường đá sỏi, chiếc cầu nhỏ, tấm đệm cói, mùi rượu thơm lừng vừa nấu xong.
Phó Uyên Di và Liễu Khôn Nghi an vị ở bên hồ cách đó không xa, rượu vừa nấu xong đang tỏa hương, đứng phía sau Liễu Khôn Nghi là một cô gái tóc ngắn trông tựa như búp bê. Cô gái tóc ngắn vẻ mặt lạnh như băng, nhìn nàng một cái liền di chuyển ánh mắt trở về.
"Tỉnh rồi?" Phó Uyên Di không ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm vào bàn cờ trước mắt, tựa hồ có chút khổ não, "Cảm giác có ổn không?".
Liễu Khôn Nghi cũng không hề di chuyển ánh mắt, chỉ nhìn những quân cờ đang bị vây ở thế hạ phong.
Đây là chỗ nào? Du Hân Niệm phát giác ngoại trừ cỗ quan tài bằng kim loại này ra, bên cạnh còn có năm cỗ quan tài giống nhau như đúc, có điều nhìn không thấy bên trong là cái gì, đều đang được đậy nắp lại.
"Sao tôi lại ở chỗ này?" Du Hân Niệm muốn từ trong quan tài đứng dậy, Liễu Khôn Nghi chợt nói:
"Đừng nhúc nhích."
Du Hân Niệm đang muốn bước ra liền dừng lại.
Liễu Khôn Nghi chậm rãi hạ xuống một quân cờ đen: "Bên trong lòng đất toàn bộ nơi này đều có chôn giấu trấn quỷ trận pháp, nếu một bước đạp sai thì sẽ hồn phi phách tán, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô."
Du Hân Niệm cổ họng nghẹn sôi, đúng rồi, vị này nhất định là Liễu tiểu thư, Phó gia luyện quỷ Liễu gia dưỡng quỷ, quả nhiên là cùng một nhóm người, toàn bộ nơi này khiến cho nàng sởn tóc gáy. Nàng ngồi trở lại trong quan tài nhìn Phó Uyên Di, Phó Uyên Di bị nàng nhìn đến tâm cũng thấu, hạ cờ cực nhanh: "Không có việc gì, Khôn Nghi đùa cô thôi, lát nữa cô đi theo tôi là được rồi."
Du Hân Niệm gật đầu, nhìn bàn cờ.
"Không hiểu tại sao tôi có thể đánh cờ phải không?" Phó Uyên Di giải thích, "Bàn cờ này là lễ vật Minh phủ tặng cho Khôn Nghi, tôi chờ cô tỉnh lại thật sự nhàm chán, nên mới tiêu khiển trong chốc lát."
Liễu Khôn Nghi giương mắt thoáng nhìn nàng, tay sờ tìm quân cờ.
"Hóa ra là như thế...... Vậy, Trần Xu đâu?"
Du Hân Niệm không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết mình như thế nào mà hôn mê. Nàng chỉ nhớ sau khi người ngồi trong chiếc SUV kia nhìn nàng một cái thì bỗng nhiên bị tập kích ngất xỉu, thậm chí là cái gì tập kích nàng nàng cũng không biết, nhưng hiện tại nghĩ lại, lúc đó nàng đang ngồi trong xe, cũng không có nghe thấy âm thanh kính xe bị đánh vỡ a.
"Lúc Khôn Nghi tới nơi thì Trần Xu bọn họ đã không thấy nữa rồi." Phó Uyên Di nói, "Chính là Khôn Nghi đã mang cô về đây."
"Cảm ơn cô, Liễu tiểu thư." Du Hân Niệm hướng nàng nói lời cảm tạ.
Liễu Khôn Nghi không để ý tới nàng, dường như đang toàn tâm toàn ý đổ dồn vào ván cờ.
Du Hân Niệm kể lại cho Phó Uyên Di biết tình huống phát sinh lúc đó: "Xe của tôi vẫn còn nguyên vẹn chứ? Tại sao tôi đang ở trong xe lại đột nhiên ngất xỉu?".
"Xe của cô không chút suy suyễn nào." Phó Uyên Di tùy tiện hạ xuống một quân cờ, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy màu trắng, "Đánh trúng cô chính là cái này."
"Một tờ giấy?" Du Hân Niệm không thể tin được, "Tôi cảm thấy tôi căn bản giống như bị đạn pháo bắn trúng, sao có thể chỉ là một tờ giấy?".
"Chính là nó. Cô nên mừng vì chỉ là một tờ giấy, nếu đối phương tiện tay cầm đến một tảng đá, cùng với đầu cô bát tự tương hợp thì đã bỏ mạng tại chỗ rồi."
Du Hân Niệm nhịn không được rùng mình một cái.
"Có loại năng lực này...... có thể là người thường sao?" Du Hân Niệm không thể tin nổi.
Phó Uyên Di chống cằm, suy tư một chút sau đó hỏi Liễu Khôn Nghi: "Cô cảm thấy sao?".
Liễu Khôn Nghi