Lâm Cung: "......"
Lâm Cung cùng Ngọc Chi hai người ngồi mặt đối mặt.
Ngọc Chi cắn hạt dưa: "Cô tới rồi, Quỷ Vương. Không phải là thứ đồ chơi nhỏ bé này hoàn toàn không để ở trong mắt sao, Quỷ Vương?".
Lâm Cung: "Câm miệng...... Nếu không phải vì cứu cô bổn vương há có thể đến loại địa phương này sao. Hơn nữa...... Hạt dưa ở đâu ra vậy a! Không được ăn nữa, ồn ào muốn chết!".
Lâm Cung hoàn toàn không nghĩ tới túi hương trừ tà nho nhỏ này lại chính là do một cao tăng đắc đạo khai quang, tuy rằng không có lực sát thương, nhưng có thể hút lấy những loại khí thể không trong sạch không thuộc Nhân giới vây nhập trong đó. Lâm Cung thân là một thế hệ Quỷ Vương, giờ phút này lại đang cùng nhân viên công vụ Minh phủ mà nàng còn chưa kịp cười nhạo xong đưa mắt nhìn nhau, bị vây hãm ở bên trong túi bùa không thể động đậy...... Nếu nói ra thì mặt mũi mấy đời cũng đều mất hết.
"Rốp rốp rốp rốp......" Ngọc Chi nhàn nhã nằm ở đằng kia tiếp tục ăn hạt dưa, giống như chưa từng nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Cung.
Lâm Cung cố nén lại cơn giận, nhìn bốn phía xung quanh, nơi này là một mảnh màu trắng không có giới hạn, quả thực không thể tạo ra thương tổn gì đối với các nàng, nhưng toàn bộ quỷ khí của nàng đều không còn, quỷ thuật này nọ đều không thể thi triển. Quan trọng nhất là, nàng một chút cũng không muốn đơn độc cùng Ngọc Chi đợi ở một chỗ nhàm chán như vậy.
"Này, tiểu nhân viên công vụ, cô không hề có chút bản lĩnh nào hết hay sao? Túi hương này chủ yếu là vây khốn quỷ khí, đối với cô mà nói hẳn là không thành vấn đề, mau mau thi pháp để cho chúng ta ra ngoài đi chứ."
Từ sau khi Lâm Cung bị nhốt vào đây, Ngọc Chi vừa nhìn thấy thì liền bắt đầu ở chỗ này liên tục cắn hạt dưa không biết lấy từ đâu tới, không đùa giỡn không được: "Không được, tôi mà thi pháp thì toàn bộ tiểu quỷ bên ngoài đều trông thấy, chạy đến chỗ Minh Vương bẩm báo thì tôi coi như xong đời. Cô không phải có thể xua đuổi tiểu quỷ sao? Cô đuổi đi, tôi thi pháp."
Lâm Cung cố nén tức giận: "Đuổi muội muội nhà cô, tôi nếu có thể đuổi được thì còn cần tới cô thi pháp sao? Đây là kết giới, tôi bị phong ấn!".
Ngọc Chi gãi gãi thắt lưng, lại bốc hạt dưa: "Nga, vậy chờ một chút đi."
Lâm Cung bị nghẹn một hơi ở ngực, nhắm mắt lại, tự nhủ chính mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Tuy rằng hết sức mất mặt, nhưng vẫn phải thông tri cho Uyên Di, để nàng đến cứu thôi......
Uyên Di!
Phó Uyên Di vẻ mặt căng thẳng, nghe được thanh âm của Lâm Cung.
"Thật sao......" Phó Uyên Di bật cười, "Cho nên Quỷ Vương đại nhân cậu cũng bị vây khốn sao?".
Lâm Cung gần như gào lên: "Không cho cười tớ!".
Phó Uyên Di ha ha cười lớn.
Du Hân Niệm nhìn nàng lẩm bẩm: "Được, được rồi, cậu đợi một chút, cùng Ngọc Chi hòa thuận ở chung đi, chúng ta lập tức đến."
"Làm sao vậy?" Du Hân Niệm hỏi.
Phó Uyên Di trên mặt giấu không được ý cười: "Quỷ Vương đại nhân của chúng ta cũng đi theo cùng con đường, bị nhốt lại rồi."
"Lâm Cung cũng bị vây khốn?"
"Cùng một tật xấu với cô, rất khinh địch."
Du Hân Niệm: "......"
Lâm Cung nói Trần Xu đi đến phòng tập rồi, hiện tại trong phòng thay đồ không có người, Du Hân Niệm đi theo Phó Uyên Di cùng vào trong phòng tập gym, ngạc nhiên nói: "Cô và Lâm Cung lại còn có thể cách không gian mà truyền âm?".
Phó Uyên Di nói: "Tôi cùng nàng có ước định, cho dù rất xa cũng có thể liên lạc."
Du Hân Niệm thầm nói trong lòng: Vừa như chó dẫn đường người mù lại vừa như cái máy truyền cảm không dây.
Hai người đi ngang qua quầy lễ tân hướng vào bên trong phòng tập, nhân viên lễ tân thấy các nàng lạ mắt, liền ngăn các nàng lại: "Xin hỏi các cô tìm người sao?".
Du Hân Niệm vẫn như lần trước nói tìm người, nhân viên lễ tân cảnh giác nói: "Xin lỗi, các cô không thể đi vào, các cô tìm ai để tôi giúp các cô gọi người đó xuống."
Phỏng chừng lần trước Trần Xu bị theo dõi đã bắt đầu có đề phòng, trở lại phòng tập trách móc người này, cho nên hiện tại muốn nói dối để đi vào trong cũng không dễ dàng. Huống chi Phó Uyên Di đây toàn thân là áo choàng dài vừa đeo kính râm vừa cầm theo dù, hoàn toàn không giống như đến tập thể hình, trên mặt chính là hiện rõ bốn chữ "Nhân vật khả nghi" thật lớn.
Phó Uyên Di nói: "Không cần, chúng tôi muốn vào xem."
"Xin lỗi tiểu thư, nơi này của chúng tôi chỉ có hội viên mới có thể đi vào."
.........Bên trong túi bùa.
Ngọc Chi có năng lực đặc biệt cắn hạt dưa. Nàng bỏ vào trong miệng đồng thời một đống hạt dưa, miệng rốp rốp rốp vang lên, xoay qua phun một phát, phù phù phù, vỏ hạt dưa giống như những viên đạn của súng máy bắn ra đầy trời.
Lâm Cung từ từ nhắm hai mắt, gắt gao níu giữ chút lý trí còn lại của mình, trầm giọng nói: "Cô muốn ăn hạt dưa, cứ dựa theo tập quán giang hồ mà ăn là được rồi...... Nếu còn ồn ào như vậy có tin là tôi một chưởng đánh chết cô không?".
Ngọc Chi nhìn nàng, chớp mắt mấy cái, lại nhét đầy hạt dưa vào trong miệng, rốp rốp rốp, phù phù phù.
Lâm Cung: "............"
.........Phó Uyên Di "Nga?" một tiếng, lấy ví tiền ra: "Chúng tôi muốn trở thành hội viên. Phải làm thế nào bây giờ?".
"Chỗ này của chúng tôi chỉ có thể đăng ký thẻ năm, một năm 2598."
"Được, đăng ký thẻ năm, hai người chúng tôi đều đăng ký."
Lúc đóng tiền nhân viên lễ tân rõ ràng là vui vẻ hơn nhiều, mặt đầy tươi cười định gọi huấn luyện viên cá nhân đến dẫn các nàng đi.
"Không cần, chúng ta tự mình đi xem một vòng trước đã." Phó Uyên Di mỉm cười nói.
Hai người đi xuống lầu đến phòng thay đồ, lúc xuống cầu thang Du Hân Niệm bước đi khá nhanh, đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn, Phó Uyên Di dùng mũi dù chống trên bậc thang, nắm lấy tay vịn từng bậc từng bậc chậm rãi đi xuống.
Đúng rồi, Lâm Cung không có ở bên cạnh, Phó Uyên Di nhìn không thấy, hành động không được tự nhiên như trước.
Du Hân Niệm quay trở lại đi đến bên người nàng, đỡ lấy cánh tay nàng và nói: "Cẩn thận, đi chậm một chút."
Phó Uyên Di cười cười nói: "Tôi không sao, cô cứ xuống trước đi."
Du Hân Niệm không nói gì cũng không đi trước, cùng nàng từng bước một đi đến phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ tạm thời không có người, Du Hân Niệm nhìn thấy có bốn dãy tủ, không biết ngăn tủ nào mới là của Trần Xu.
Phó Uyên Di sờ dọc theo vách tường đụng đến ngăn tủ, chậm rãi đi tới trước sờ chạm từng cái một, đột nhiên dừng bước: "Ở chỗ này."
Du Hân Niệm bước nhanh tới, đang muốn mở miệng nói gì đó, chợt thấy Phó Uyên Di quay phắt đầu lại, vẻ mặt căng thẳng.
Du Hân Niệm thân mình cứng đờ, bỗng nhiên cũng khẩn trương theo: "Làm sao vậy......"
Phó Uyên Di một tay cầm dù, một tay đặt trên đầu vai Du Hân Niệm, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Phó Uyên Di rất ít khi có biểu cảm nghiêm túc như vậy, một tiếng "đừng nhúc nhích" này thiếu chút nữa làm cho toàn bộ máu huyết của Du Hân Niệm đều ngưng đọng. Nàng bắt đầu chú ý đến sự im lặng trong phòng thay đồ này thực không bình thường, ánh đèn cũng mờ tối hơn nhiều so với lần trước nàng đến, thậm chí hơi nước ẩm ướt ấm nóng cũng đã không còn, ớn lạnh đến thấu xương. Trong không khí tràn ngập một luồng hơi thở tanh hôi mang theo cảm giác nguy hiểm.
Du Hân Niệm đang muốn mở miệng hỏi, đột nhiên thấy trên vách tường đối diện có cái gì đó đang hiện lên, nàng mở mắt thật lớn, trên tường hiện lên một khuôn mặt nào đó với ngũ quan rõ ràng, thèm khát mà lại hung ác, là mặt quỷ!
Toàn bộ vách tường và trần nhà bên trong phòng thay đồ đều nổi lên chi chít những mặt quỷ kỳ dị, mặt quỷ lấp kín toàn bộ phòng thay đồ, đang im lặng nhìn chằm chằm các nàng.
"Sao, sao lại......" Du Hân Niệm mặc dù tự cho là mình đã quen với việc lúc nào cũng nhìn thấy một vài quỷ hồn nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoảng đến mức cổ họng khô khốc, cả lòng bàn tay đều đầy mồ hôi. Nàng chậm rãi quay đầu lại, phát hiện cánh cửa phòng thay đồ không biết từ lúc nào đã bị đóng lại, trong không gian nho nhỏ tụ đầy quỷ im lặng, đám quỷ này không giống như người đã chết bình thường, bộ mặt vặn vẹo dữ tợn, đã rất gần với giai đoạn ác quỷ.
Ở bên trong túi bùa, Lâm Cung một cước giẫm lên mông Ngọc Chi vừa bị quăng trên mặt đất, ngóng lên trên nhìn xem một chút.
"Uyên Di!" Nàng cảm giác được ác quỷ khí mãnh liệt, toàn bộ túi bùa cũng đang run lên.
Trong tầm mắt vốn dĩ đen kịt của Phó Uyên Di bị lấp đầy bởi đám ác quỷ trong căn phòng này, số lượng ác quỷ càng lúc càng nhiều, giống như hổ rình mồi, từng bước áp sát tới, rồi lại tựa hồ có chút do dự.
Phó Uyên Di đứng tại chỗ một bước cũng chưa từng di chuyển, cũng không nói một lời nào. Du Hân Niệm cổ họng không ngừng cuộn trào, nàng nhìn thấy từ trong miệng ác quỷ chảy ra hắc khí, cười như lũ điên dại.
Ác quỷ vây xung quanh các nàng, gần trong gang tấc, quỷ khí âm trầm thổi tới cổ Du Hân Niệm lại giống như là trực tiếp thổi đến tận trong tim nàng. Nàng thực sự sợ hãi, nhưng Phó Uyên Di bảo nàng đừng nhúc nhích, nàng liền đứng tại chỗ hoàn toàn bất động.
Đột nhiên một con ác quỷ bám lấy chân Phó Uyên Di dũng mãnh chui lên, hướng đến khuôn mặt nàng vọt tới! Du Hân Niệm hãi hùng khẽ kêu một tiếng, mắt thấy ác quỷ sắp xé rách da thịt trên mặt Phó Uyên Di, tán dù đen "bụp" một tiếng ngăn đón ác quỷ, Phó Uyên Di vung mạnh cánh tay, đánh bay ác quỷ ra ngoài.
Con ác quỷ kia bị đánh bay vào giữa đám ác quỷ, trong nháy mắt liền biến mất tăm, chỉ lưu lại một tràng cười the thé kinh khủng. Tán dù của Phó Uyên Di còn chưa kịp thu hồi, hai con ác quỷ khác lại từ phía sau nàng đánh lén! Du Hân Niệm quát lớn: "Cẩn thận!". Phó Uyên Di bung dù chấn động, vài đạo ánh sáng hình cung sắc bén từ bề mặt tán dù phóng vút ra ngoài, chém đứt ác quỷ đánh lén thành hai nửa. Du Hân Niệm nhìn thấy mà há hốc mồm, Phó Uyên Di lại có thể lợi hại như thế...... Suy nghĩ còn chưa kịp cuộn về, một đám ác quỷ trên trần nhà đã lao thẳng xuống, gào thét há