Một giọt máu, hai giọt máu...... máu dần dần dung nhập vào dịch thể màu trắng bên trong lan ra thành những đường vân rõ nét. Những đường vân có hình dạng kỳ lạ, giống như là hai cỗ năng lượng lôi kéo lẫn nhau muốn vùng thoát khỏi nhau, thế nhưng cuối cùng vẫn bị buộc phải ngưng tụ lại cùng một chỗ.
Ngọc Chi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng của hồn cốt.
Trước khi được điều chuyển đến văn phòng hộ tịch Ngọc Chi đã có một đoạn thời gian làm việc ở phòng quản lý hồ sơ, nàng cũng không phải một người ham học hỏi, trong phòng hồ sơ của Minh phủ có hàng ngàn hàng vạn quyển sách nàng đều không có hứng thú đọc, nhưng cả ngày không có việc gì làm thời gian rảnh rỗi cũng khó chịu, cũng đã từng tùy tiện lật qua vài quyển sách xem thử. "Vạn Tướng Chí" chính là quyển sách nàng thích đọc nhất.
"Vạn Tướng Chí" là do phó tướng dẫn đường Hoàng Tuyền tiền nhiệm ở Minh phủ viết ra, chuyên ghi lại những chuyện cổ quái hiếm lạ trong Tứ giới.
Thời điểm viết ra quyển sách này còn chưa có quân đội liên hợp Tứ giới, sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền cũng không phải do đám nhân viên ăn không ngồi rồi của văn phòng hộ tịch đảm nhiệm, lúc ấy bọn họ được gọi là quân đoàn dẫn đường Hoàng Tuyền, là một đơn vị quân đội còn bạo lực và hung tàn hơn cả quân đội liên hợp ngày nay, đã từng càn quét Tứ giới, đàn áp toàn bộ yêu vật, mà tất cả những gì vị phó tướng này ghi lại trong sách đều là chuyện thật tự mình trải qua, mặc dù Ngọc Chi đã hoàn hoàn xem nó như một quyển tiểu thuyết mà đọc.
Trong "Vạn Tướng Chí" có ghi lại một câu chuyện về hồn cốt và huyết tông, "Trẻ con ở Nhân giới trước mười hai tuổi thỉnh thoảng có thể thấy quỷ, đều nói trẻ con thông linh, kỳ thực là vì hồn cốt kiếp trước của bọn họ vẫn còn tồn tại, huyết tông tương liên, đợi đến sau mười hai tuổi hồn cốt đứt gãy huyết tông tan rã, sẽ không còn nhìn thấy được quỷ trôi nổi ở Nhân giới nữa."
Liễu Khôn Nghi lắc lắc hỗn hợp dịch thể đó, nhúng lá bùa vào, lá bùa rất nhanh bị nhuộm thành màu đỏ.
Cao Kỳ đứng ở một bên xem Liễu Khôn Nghi dùng cái nhíp kẹp lấy lá bùa nhiễm đỏ phủ lên trên bình Diêm La. Lá bùa dính chặt vào miệng bình, hút lấy phong ấn. Liễu Khôn Nghi giơ cao hai tay, trong bàn tay trống rỗng đột nhiên xuất hiện một thanh đao to lớn. Ngọc Chi còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, nàng đã nhắm thẳng bình Diêm La chém xuống một đao!
Ngọc Chi không nói được gì, cho dù bình Diêm La bị phá vỡ, Lâm Cung có khả năng cũng bị chém đứt làm đôi không đây?
Đại đao chém xuống, chiếc bình Diêm La vẫn im lặng đứng tại chỗ, tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Chẳng lẽ thất bại rồi?
Đột nhiên miệng bình nứt ra một cái khe, khe nứt nhanh chóng lan ra đến đáy bình. Một luồng ánh sáng từ giữa khe nứt lóe lên, chiếc bình Diêm La không ngừng rung lắc, cuối cùng không chịu nổi nguồn năng lực bên trong bình mà nổ tung tan tành. Luồng ánh sáng kia hướng thẳng về phía chân trời, tỏa chiếu một mảnh sáng rực khắp rừng trúc đen và lục hồ.
Ngọc Chi tràn đầy mong chờ nhìn lên không trung, đùi đẹp lụa mỏng ánh mắt yêu mị? Tóc mây mẫu đơn eo nhỏ thướt tha? Đến đến đến!
Ánh sáng rực rỡ tan hết, giữa bầu trời đêm xuất hiện thêm một tiểu bằng hữu.
Mặt thịt tay ngắn chân có mấy ngấn, ngực phẳng bụng lồi tỉ lệ cơ thể ba phần bằng nhau.
Ngọc Chi: "......"
Tía má ơi, không chỉ không duy trì được hình tượng thục nữ, ngược lại so với trước đây còn bị nhỏ lại mười tuổi? Thế này nhìn qua cũng chỉ mới năm sáu tuổi thôi a?
Lâm Cung ở giữa không trung lắc lư lảo đảo, bỗng nhiên gục đầu rơi xuống. Ngọc Chi vội vàng bay lên đỡ lấy Lâm Cung, một khối thịt lành lạnh tiến vào trong lòng, cảm giác cũng không tệ...... Chút ý niệm thiếu đứng đắn kia trong lòng Ngọc Chi bỗng nháy mắt chuyển hóa thành tình thương của mẹ.
Lâm Cung yếu ớt ngẩng đầu liếc nhìn Ngọc Chi, giơ một bàn tay đẩy nàng ra: "Cô đây là vẻ mặt gì vậy! Cách tôi xa một chút!".
Mặc dù từ thiếu nữ biến thành ấu nữ, Lâm Cung này vẫn là tính xấu không đổi, ai lại có nhãn lực mà tìm kiếm một ấu nữ hung ác như vậy chứ?
Cú đẩy này của Lâm Cung không hề có khí lực, Ngọc Chi muốn buông tay, Lâm Cung suýt chút nữa từ trong lòng nàng ngã xuống.
Liễu Khôn Nghi nói: "Quỷ khí của cô bị bình Diêm La hấp thu đến không còn lại chút gì, đừng giãy dụa lộn xộn, an tâm tu dưỡng, cô hẳn là rất nhanh sẽ khôi phục lại quỷ khí."
Ngọc Chi ôm nàng đung đưa, giống hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ, nói: "Tiểu Quỷ Vương ngoan, nghe đại tiên người tôi nói rồi chứ? Cô tốt nhất không nên bướng bỉnh, tỷ tỷ chiếu cố em."
Lâm Cung: "...... Chờ đến lúc tôi khôi phục, chính là ngày giỗ của cô!".
Cao Kỳ đi tới đưa điện thoại cho Liễu Khôn Nghi: "Tỷ tỷ, Lâm Trạch Bạch gọi."
Liễu Khôn Nghi khẽ nhíu mày, không biết Lâm Trạch Bạch gọi điện thoại cho nàng là vì chuyện gì, chẳng lẽ......
Quả nhiên, vừa cầm lấy điện thoại đã nghe Lâm Trạch Bạch ở đầu dây bên kia rít gào: "Trời ạ — Liễu tiểu thư — nguy rồi nguy rồi! Không thấy không thấy!".
Liễu Khôn Nghi: "Không thấy cái gì, cô bình tĩnh từ từ nói."
Lâm Trạch Bạch đứng ở bên ngoài xe, vừa mờ mịt vừa lo lắng tìm kiếm xung quanh. Cánh cửa sau xe mở ra, cỗ băng quan vẫn nằm ở đó, nhưng nắp băng quan lại bị cạy mở, bên trong trống rỗng.
"Vương Phương...... không thấy Vương Phương!"
Liễu Khôn Nghi mặc dù luôn bình tĩnh nhưng nghe được tin tức này cũng không khỏi kinh hãi: "Cái gì? Một khối thi thể làm sao lại không thấy?".
"Không biết a! Tôi cũng đang tự hỏi đây! Tôi chỉ là vừa ngủ một giấc tỉnh dậy đã không thấy tăm hơi nàng đâu nữa!" Lâm Trạch Bạch vạn phần sốt ruột, "Tôi trước khi ngủ đã kiểm tra băng quan, nắp vẫn đậy kín, còn cẩn thận khóa cửa xe lại, nhưng ngay khi vừa tỉnh lại thì cửa xe đã mở...... Cửa kính xe này nọ cũng không có hư hại gì, Vương Phương sao lại không thấy nữa? Chẳng lẽ là chính nàng tự chạy đi mất? Không có khả năng a!".
Liễu Khôn Nghi nói: "Cô hiện tại đang ở đâu?".
"Còn đang ở bãi đậu xe bên cạnh sân bay Hồng Kiều!"
Liễu Khôn Nghi ngẫm nghĩ một chút, xảy ra chuyện này Lâm Trạch Bạch hẳn là phải gọi điện thoại cho Phó Uyên Di trước, vì sao ngược lại gọi đến đây cho nàng, "Cô đã nói chuyện này với Uyên Di chưa?".
Lâm Trạch Bạch nói: "Tôi cũng muốn nói cho nàng biết, nhưng mà điện thoại của nàng gọi mãi không được."
"Gọi không được?"
"Phải, vẫn cứ báo là không kết nối được, tôi cũng đang sốt ruột đây."
"Được rồi, bây giờ chúng tôi lập tức đến chỗ cô, cô cứ đợi tại chỗ đừng đi đâu cả, chú ý an toàn bản thân."
Nghe được Liễu Khôn Nghi muốn tới, Lâm Trạch Bạch trấn định lại chút ít. Cúp điện thoại, nàng lại một lần nữa đi hỏi người phụ trách bãi đậu xe xem có thấy một cô gái mập mạp từ trong xe của nàng đi xuống rời khỏi đây không.
Người phụ trách nói không có: "Bãi đậu xe lớn như vậy tôi làm sao thấy được, không nhìn thấy."
"Vậy các anh có camera giám sát không?"
"Có a."
"Có thể mở cho tôi xem được không?"
"Không được."
"......Có ý gì? Chúng tôi bị lạc mất người các người cũng mặc kệ sao?! Thu phí đậu xe là để làm cái gì chứ hả?"
"Tiểu thư, cô kiếm chuyện nãy giờ là muốn đòi bồi thường sao? Tôi còn nhớ lúc cô vào đây chỉ có một mình, sao tự nhiên lại có thêm một người nữa chứ?"
Lâm Trạch Bạch cuối cùng đành ngậm đắng nuốt cay.
Cao Kỳ lái xe chở Liễu Khôn Nghi và Ngọc Chi, Lâm Cung cùng nhau đi Thượng Hải, tình hình giao thông hôm nay không tệ, dự kiến khoảng ba tiếng là có thể đến nơi.
Ban đầu Liễu Khôn Nghi bảo Lâm Cung cùng Ngọc Chi ở lại Liễu trạch đợi, Lâm Cung vừa được giải trừ phong ấn, không thích hợp xuất hành, nhưng Lâm Cung lại không yên tâm Phó Uyên Di.
"Vốn dĩ tôi và cậu ấy có thần giao cách cảm, bất luận xa xôi thế nào cũng có thể đối thoại, nhưng hiện tại tôi tìm không thấy cậu ấy." Vẻ mặt Lâm Cung tràn đầy bất an, "Không biết là do quỷ khí của tôi suy yếu, hay là cậu ấy......"
"Trước hết đừng nghĩ đến những chuyện này." Liễu Khôn Nghi buông điện thoại xuống, vừa rồi gọi cho Phó Uyên Di hai lần đều là không thể kết nối được, "Chúng ta trước tiên hội hợp cùng Lâm Trạch Bạch sau đó lại đi tìm Uyên Di."
Lâm Trạch Bạch trở lại xe, chui xuống gầm leo lên mui, lại đi một vòng lân cận bãi đậu xe, cũng chưa tìm thấy được Vương Phương.
Làm sao bây giờ? Phó Uyên Di đã giao cho nàng một nhiệm vụ như vậy mà nàng cũng không thể làm tốt được, chỉ là một khối thi thể mà lại có thể biến