Mặc dù trong lòng có cảm giác bất an, nhưng Liễu Khôn Nghi cũng không từ bỏ hi vọng. Chỉ cần nàng chưa thấy được thi thể Phó Uyên Di, nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Liễu Khôn Nghi từ trong chiếc túi mang theo bên người lấy ra một nắm lá trúc đen. Trong mỗi phiến lá trúc chính là một hồn phách quỷ binh mà Liễu Khôn Nghi đã rèn luyện, nàng đem nắm lá trúc vẩy lên trên bầu trời, nắm lá trúc lập tức ngưng tụ thành một đoàn khói đen, khói đen ngưng tụ thành quỷ binh, nghênh diện Liễu Khôn Nghi.
"Dù có đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm cho được nàng. Đi!"
Nhóm quỷ binh nhận được mệnh lệnh, vội vàng tản ra bốn phía, biến mất trong đêm tối.
Ngọc Chi ôm Lâm Cung, không biết nên nói cái gì mới phải. Ngọc Chi cũng không cảm thấy Phó Uyên Di và Du Hân Niệm cứ như vậy mà chết. Du Hân Niệm vẫn luôn dũng cảm tiến về phía trước, tràn đầy ý chí chiến đấu, bao nhiêu trí thông minh cùng mưu mẹo đều tập hợp hết ở trong người, đã xuống đến Minh phủ rồi còn có thể ép buộc nàng đưa trở lại nhân gian, làm sao có khả năng ngay tại nơi này tan thành mây khói?
"Cô cảm thấy...... Các nàng thật sự đã chết sao?" Ngọc Chi lo lắng hỏi Lâm Cung.
Lâm Cung đã tiếp nhận vai trò cỗ máy giữ trẻ di động này của Ngọc Chi, ngồi an ổn trong lòng nàng: "Dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Uyên Di, nàng sẽ không làm những chuyện nàng không nắm chắc. Cho dù đối đầu với huynh muội quân đội liên hợp kia có khó khăn đến thế nào đi nữa, Uyên Di đều có năng lực biến nguy thành an." Lâm Cung nhíu chặt mày, tựa như đang nói với chính mình, "Uyên Di không có việc gì, tuyệt đối sẽ không."
Cao Kỳ thấy vẻ mặt Liễu Khôn Nghi đầy mệt mỏi, nhìn bóng đêm thật lâu không nói gì, chờ đợi nhóm quỷ binh hồi báo mà không có ý định đi nghỉ ngơi. Nàng bước lên nói: "Tỷ tỷ, thân thể quan trọng hơn, chị trước tiên nghỉ ngơi chốc lát đi. Ở đây em sẽ trông coi, nếu có tin tức gì em sẽ báo với chị."
Liễu Khôn Nghi không nói gì, Cao Kỳ biết nàng cự tuyệt, vì thế rất thức thời mà ngậm miệng lại.
Liễu Khôn Nghi cứ thế đứng ở bên ngoài sân bay Hàm Dương mở to mắt nhìn bầu trời dần sáng.
6:00 am, Du Hân Niệm rời khỏi thân thể Vương Phương 1 ngày 9 giờ, mất liên lạc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Trạch Bạch vẫn chưa tìm thấy thi thể Vương Phương.
Mà Liễu Khôn Nghi bên này cũng không thu được tin tức gì về Phó Uyên Di.
Phía chân trời xám xịt, mây xám che lấp ánh mặt trời, những bông tuyết nhỏ bé bay lất phất trong không trung, rơi xuống đất không lâu sau liền biến mất không còn tăm hơi.
8:30 am, Liễu Khôn Nghi rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, ngồi vào trong xe định chợp mắt một lúc, một viên hắc cầu bé nhỏ từ bên ngoài cửa sổ xe nhẹ nhàng tiến vào, bay vòng vèo ở bên tai Liễu Khôn Nghi.
Liễu Khôn Nghi nhắm mắt nói: "Nói đi, có manh mối gì sao?".
Viên hắc cầu kia im lặng nhưng lại có chút vội vã, không ngừng bay lòng vòng.
Liễu Khôn Nghi mở mắt ra, phát hiện đây không phải là quỷ binh nàng vừa phái đi, nhưng đích thực là hồn phách do chính tay nàng luyện thành.
Liễu Khôn Nghi ngồi thẳng người dậy, chăm chú nhìn hắc cầu. Hắc cầu xoay lắc điệu bộ có chút sốt ruột, Liễu Khôn Nghi giữ lấy nó ở trong tay, suy nghĩ chốc lát, dò hỏi: "Lưu Đình?".
Hắc cầu nhảy nhảy tựa hồ rất vui mừng, Liễu Khôn Nghi: "Em sao lại biến thành bộ dáng này?".
Hắc cầu xoay một vòng ở giữa không trung, nhẹ nhàng bay ra bên ngoài, dừng lại trong chốc lát rồi bay về phía trước, cứ như vậy bay một chút lại dừng, Liễu Khôn Nghi gọi Cao Kỳ cùng Ngọc Chi các nàng: "Lên xe, đi theo Lưu Đình."
"Lưu Đình?" Cao Kỳ khó hiểu, "Lưu Đình ở đâu?".
Liễu Khôn Nghi chỉ vào viên hắc cầu kia.
Cao Kỳ lái xe theo sau hắc cầu, hắc cầu bay với tốc độ rất nhanh, xiêu xiêu vẹo vẹo trông có vẻ khống chế không được tốt lắm.
Xe dừng lại ở trước cửa một khách sạn, đoàn người xuống xe, đi theo hắc cầu vào bên trong.
Liễu Khôn Nghi biết loại khách sạn này nếu không có thẻ phòng thì không thể mở thang máy được, liền thuê một phòng, cầm thẻ phòng đi theo hắc cầu lên lầu. Hắc cầu ngừng lại ở trước cửa phòng 1801, Liễu Khôn Nghi ấn chuông cửa.
Ding dong — ding dong –
Liễu Khôn Nghi ấn chuông thêm vài lần nữa, không có ai mở cửa. Nàng cùng Cao Kỳ, Ngọc Chi, Lâm Cung mấy ánh mắt đều đồng loạt nhìn thẳng hắc cầu, hắc cầu bay vòng vèo, tiến vào phòng.
"Đây thật sự là Lưu Đình sao?" Lâm Cung cảnh giác nói, "Hay là cạm bẫy do đám người Minh phủ kia bố trí."
Liễu Khôn Nghi không lên tiếng, yên lặng đem pháp lực tập trung vào bàn tay phải, chỉ cần gặp tình thế bất thường thì đại đao của nàng sẽ được rút ra chỉ trong vòng 1/10 giây, bất luận là quỷ thần gì đều chém cho nó nát nhừ.
Bên trong phòng truyền đến tiếng bước chân chậm chạp mà nặng nề, tiếng bước chân kia dừng lại ở phía sau cánh cửa, Cao Kỳ và Ngọc Chi đều căng thẳng thần kinh. Động tác của người ở phía sau cửa rất chậm, cánh cửa được mở hé ra một khe hở, còn chưa kịp thấy rõ ở bên trong là ai, người nọ bỗng chốc trượt xuống. Liễu Khôn Nghi nhanh chóng mở rộng cửa, lách vào bên trong, ôm lấy người nọ.
"Phó đại sư –" Ngọc Chi nhìn thấy Phó Uyên Di nằm trong lòng Liễu Khôn Nghi, cảm động thiếu chút nữa ném Lâm Cung đi, "Thật là cô –!".
Trên toàn bộ quần áo của Phó Uyên Di đều là những vết máu đã khô, mái tóc dài rối bù bị mồ hôi thấm ướt. Nàng nhắm mắt lại, môi trắng bệch, cả người suy yếu tựa như một con thú nhỏ bị trọng thương. Nàng nghe thấy âm thanh của Ngọc Chi, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Hi" một tiếng.
Liễu Khôn Nghi thấy nàng vẫn là cái tính này, tâm tình lo lắng lập tức chuyển hóa thành tức giận: "Cậu thật sự lại còn thảm hại hơn. Lần trước chỉ là bị chút vết thương ngoài da, lần này thì suýt mất luôn cả mạng! Mở ra quỷ đạo lần này đủ thoải mái rồi chứ?".
Phó Uyên Di dán vào ngực Liễu Khôn Nghi khó có thể cử động, hơi thở mong manh nói: "Xin lỗi...... Khôn Nghi, để cho cậu lo lắng......"
Liễu Khôn Nghi mang nàng ném lên trên ghế sofa ở phòng khách, lạnh lùng nói: "Không có ai lo lắng cho cậu hết. Thân thể của Lưu Đình đâu?".
Phó Uyên Di bị nàng không lưu tình ném một phát đụng đến miệng vết thương, đau đớn nói không nên lời.
Lâm Cung đưa tay đẩy Ngọc Chi ra, bay tới trước người Phó Uyên Di nhìn một chút, quay đầu nói với Liễu Khôn Nghi: "Nàng bị thương rất nặng."
Liễu Khôn Nghi ném cho nàng một cái liếc mắt, thấy Phó Uyên Di dường như đã muốn hôn mê, liền bước tới cởi bỏ nút áo của nàng ra, trong ngực rõ ràng có một thanh đoản mâu đâm xuyên qua.
"Này......"
Ngọc Chi nhìn thấy mà cả hàm răng đều tê rần, Liễu Khôn Nghi cũng hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại bị thương nặng như vậy.
Lâm Cung trong mắt ngấn lệ, nói với Liễu Khôn Nghi: "Tôi trở vào trong thân thể nàng trước, ổn định thất hồn lục phách của nàng. Làm phiền Liễu tiểu thư giúp nàng trị liệu."
Liễu Khôn Nghi cùng Lâm Cung không hợp nhau lâu như vậy, đây chính là lần đầu tiên Lâm Cung dùng ngữ khí thỉnh cầu nói chuyện với nàng.
Liễu Khôn Nghi không nhìn nàng: "Tôi đây là bạn thuở nhỏ của Uyên Di, cô không nói tôi cũng sẽ giúp nàng."
Lâm Cung gật đầu, chui vào trong thân thể Phó Uyên Di. Thân mình Phó Uyên Di khẽ run lên, hai hàng lông mày nhíu chặt giãn ra một chút, cảm giác đau đớn đã giảm bớt không ít.
Cao Kỳ đóng cửa phòng lại, Liễu Khôn Nghi đỡ thân mình Phó Uyên Di đặt tới vị trí thoải mái, sờ sờ trán nàng, thực nóng.
Liễu Khôn Nghi nói với nàng: "Tớ phải lấy đầu mâu này ra, sẽ hơi đau một chút, cậu cố chịu đựng."
Phó Uyên Di nhắm hai mắt cười khổ, đến ho khan cũng không dám dùng sức, động đến miệng vết thương sẽ lại gây ra đau đớn sống không bằng chết.
"Làm đi, tớ không sợ đau......" Phó Uyên Di vừa mới nói xong một chữ "đau" này, lòng bàn tay của Liễu Khôn Nghi đã kéo mạnh về sau, thanh đoản mâu kia bị nàng rút ra, máu phụt ra bắn tung tóe trên ghế sofa, Phó Uyên Di đau đến nhịn không được kêu lớn một tiếng.
Cao Kỳ mang đến cho Liễu Khôn Nghi hộp thuốc lấy từ trong túi xách ra, Liễu Khôn Nghi đem thuốc cầm máu rắc vào miệng vết thương đã bị lật ngược da thịt, lồng ngực Phó Uyên Di không ngừng phập phồng, nàng hừ hừ cười: "Không phải không sợ đau sao? Kêu la cái gì?".
Phó Uyên Di đau đến đầu óc choáng váng, mặt ghế sofa cũng sắp bị nàng bấu thủng một lỗ. Nàng cắn chặt răng, kiên trì phản bác: "Tớ là...... Không sợ đau...... Nhưng này, là đau thật."
"Giờ phút này rồi mở miệng nói còn không thành thật, xem ra tớ xuống tay vẫn còn rất nhẹ, cậu......" Liễu Khôn Nghi vừa giương mắt lên, thấy nàng đã hôn mê bất tỉnh.
Liễu Khôn Nghi không trách mắng nàng nữa: "Cao Kỳ. Lấy kim khâu và lá bùa đến đây."
"Dạ."
Liễu Khôn Nghi cầm kim khâu khoa tay múa chân trước miệng Phó Uyên Di: "Em nói chị có nên nhân cơ hội này khâu kín cái miệng của người này lại hay không?".
Cao Kỳ nghĩ thầm: Tỷ tỷ nếu chị đành lòng thì cứ việc khâu đi. Thế nhưng nói ra miệng lại là: "Em cảm thấy không tốt lắm."
Liễu Khôn Nghi nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Thật không thú vị."
Sau khi miệng vết thương được khâu lại, xử lý, trị liệu xong Phó Uyên Di ngủ rất yên ổn.
Liễu Khôn Nghi đi rửa sạch tay, bảo Cao Kỳ ra ngoài mua giúp vài bộ quần áo trở về, muốn thay ra một thân trang phục dính đầy máu này của nàng.
Cao Kỳ đi rồi, chợt nghe Ngọc Chi ở trong phòng ngủ kêu lên: "Liễu tiểu thư — mau tới! Lưu Đình ở chỗ này!".
Liễu Khôn Nghi vừa đi vào phòng ngủ liền thấy, Lưu Đình nằm ngửa trên giường, cánh tay phải đã không thấy bóng dáng đâu nữa, trên bụng máu thịt mơ hồ, khuôn mặt dính đầy máu, trên cổ có một vết đao cắt ngang rất sâu.
"Nàng không còn thở nữa......" Ngọc Chi có chút khẩn trương.
Liễu Khôn Nghi đem viên hắc cầu đang bay tới bay lui trong không trung nắm vào trong lòng bàn tay, tay kia cầm đến một lá bùa bao bọc lấy nó, giữa hai lòng bàn tay chợt hiện ra luồng ánh sáng nhu hòa, từng chút một thâm nhập vào trong lá bùa.
Liễu Khôn Nghi nhẹ giọng nói: "Khối thân thể này không thể dùng, em trước tiên theo chị trở về, ngày khác chị lại tìm cho em một thân thể khác thật tốt."
Viên hắc cầu kia ở trong lá