8:05 pm, Du Hân Niệm rời khỏi thân thể Vương Phương 1 ngày 23 giờ, đoàn người Phó Uyên Di và Liễu Khôn Nghi lái xe hướng đến Phó gia.
Phó gia nằm ở vùng đất Phiên Dương Thử cách sân bay Hàm Dương hơn 400km, đó là một ngọn đồi mà Phó gia từ xưa đến nay hùng chiếm một phương. Vào sáu trăm năm trước Phó gia trở nên giàu có, lúc đó Phiên Dương Thử vẫn là một ngọn đồi trọc, nhưng tổ tiên Phó gia dựa vào phong thủy, nói ngọn đồi này phía trước có Phiên Dương Đông Hồ, phía sau tựa vào dãy núi Ngũ Luân, mà dưới đáy Phiên Dương Đông Hồ còn có mộ phần kiên cố của một vị tướng lĩnh triều đại nào đó.
Tổ tiên Phó gia nói nơi này phong thủy rất tốt, vừa tựa núi vừa có môn thần, trời cao hồ rộng, ở nơi này an cư khẳng định có thể làm cho gia tộc thịnh vượng, sản sinh ra nhân tài xuất chúng.
Tổ tiên nói không sai, từ sau khi trú ngụ tại vùng đất Phiên Dương Thử, Phó gia một mạch tài nguyên quảng tiến, khai chi tán diệp, thậm chí đem toàn bộ phe cánh của tam đại Quỷ Tông lúc bấy giờ quét sạch, một ít gia tộc và môn phái nhỏ hơn dưới gót sắt cường thế của Phó gia lại càng không có đường sống.
Phương thức luyện quỷ của Phó gia thời xưa có rất nhiều điểm khác biệt, thủ đoạn hung tàn nhưng hồi báo cực cao, trong một khoảng thời gian dài triều đình giang hồ tất cả đều tìm đến Phiên Dương Thử, chỉ để cầu tìm một loại pháp khí thật lợi hại.
Uy danh của Phó gia vào thời kỳ đó không một ai qua mặt nổi.
Ngày nay Phiên Dương Thử đã không còn là một ngọn đồi trọc nữa, thời đại đổi dời Phó gia cũng đã biến chuyển. Phiên Dương Thử vẫn như trước là địa phận của Phó gia, chẳng qua là mấy tòa phủ đình âm u năm đó đã biến thành biệt thự xa hoa hiện tại.
Phiên Dương Thử không có bãi đáp cho trực thăng, mặc dù tốn thời gian, các nàng cũng chỉ có thể lái xe đến đó.
Suốt chặng đường này dòng xe cộ không tính là quá đông đúc, nhưng trời mưa bay lất phất, mang theo tuyết, đường vô cùng trơn ướt. Hơn một nửa chặng đường đều ở trên núi, các nàng phải vượt qua bờ tây của dãy núi Ngũ Luân dốc đứng mới có thể đến được Phiên Dương Thử. Trên con đường núi uốn lượn quanh co, xe của các nàng giống như một con kiến cần cù chăm chỉ, không ngừng lên lên xuống xuống, tiến đến mục tiêu xa vời phía trước.
Con đường càng lúc càng khúc khuỷu hạn chế tốc độ xe, lại là vào ban đêm, Cao Kỳ lái xe đặc biệt cẩn thận.
Liễu Khôn Nghi ngồi ở ghế lái phụ, Phó Uyên Di cùng Lưu Đình hai người bị thương tựa vào băng ghế sau, Ngọc Chi không cần không gian thực thụ, nhưng lại không thể chen chúc ở giữa hai người bọn họ, chỉ sợ ngồi không tốt thì sẽ dịch chuyển đặt mông lên đùi người nào đó...... Không sợ gió không sợ mưa Ngọc Chi xung phong ngồi trên mui xe, có thể nghe thấy các nàng nói chuyện còn có thể trông về phía xa núi non hùng vĩ giữa màn đêm, cũng coi như làm một việc tốt.
Chuyến xe đêm dài đằng đẵng, Liễu Khôn Nghi hỏi Phó Uyên Di trong vòng một ngày ngắn ngủi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người của Phó gia sao lại nhúng tay vào chuyện này?
"Lại là chị cậu?"
Câu trả lời của Phó Uyên Di vượt ra ngoài dự kiến của Liễu Khôn Nghi: "Là Phó Tuyển Bách."
Vẻ mặt Liễu Khôn Nghi chợt ngưng đọng: "Cha cậu tự mình xuất thủ?".
"Phải." Phó Uyên Di trả lời rất thoải mái.
Chưởng môn nhân của Phó gia vậy mà lại tự mình xuống núi, đây là chuyện Liễu Khôn Nghi không nghĩ tới.
Phó Liễu hai nhà là thế giao, Phó gia luyện quỷ hung tàn, không dễ hòa nhập với thế giới, cho nên vẫn luôn chiếm cứ Phiên Dương Thử, nhưng ngược lại Liễu gia vẫn luôn sinh sống ở đô thị. Người của hai nhà từ giữa thế kỷ trước đã bắt đầu giao hảo, luyện quỷ và dưỡng quỷ nhìn qua thì tương tự, đều là tiếp xúc với quỷ, nhưng nói về bản chất thì lại bất đồng. Phó gia luyện chính là pháp khí, còn Liễu gia thường xuyên qua lại thân thiết với Minh phủ, cũng từng dưỡng quỷ binh trợ giúp chính phủ. Quan hệ hai nhà không tồn tại sự cạnh tranh nên người của hai nhà thường xuyên đến nhà thăm viếng nhau, ngay cả Phó Uyên Di cũng là vào thời điểm mẹ nàng đến làm khách tại Liễu gia mà được sinh ra.
Năm đó mẹ của Phó Uyên Di mang thai mười tháng, ngày sinh theo dự tính đã qua, đứa nhỏ này lại chậm chạp không thấy động tĩnh. Nếu là ở gia đình người bình thường thì nhất định rầu rĩ phát sốt rồi, nhưng cha mẹ Phó Uyên Di một chút cũng không để ý, thậm chí còn có chút vui mừng — đứa nhỏ này khẳng định không tầm thường.
Sau khi Phó Uyên Di được sinh ra mọi người trong nhà đều vô cùng yêu thương nàng, Phó Uyên Di bộ dạng đáng yêu lại không ưa khóc quấy, từ nhỏ đã thể hiện ra bộ dáng tiểu đại nhân. Mà Liễu Khôn Nghi ngược lại tính tình cổ quái, thân là nữ nhi duy nhất của Liễu gia, cha mẹ cưng chiều vô hạn, làm thế nào cũng trị không hết bệnh công chúa của nàng, mãi cho đến sau này hai đứa nhỏ làm bạn đến chơi cùng nhau, Liễu Khôn Nghi mới xem như là có người trị được.
Phó Uyên Di tinh nghịch giảo hoạt, mưu ma chước quỷ nhiều vô kể, mỗi khi Liễu Khôn Nghi chịu thiệt thòi vì bị nàng bắt nạt, đối phương còn tỏ ra bộ dáng vô sỉ "Chuyện này tuyệt đối không phải tại tớ". Sau đó, chỉ cần Liễu Khôn Nghi bộc phát tính tình đại tiểu thư, mẹ nàng liền vuốt đầu nàng nói: "Ngày mai đến Phó gia chơi cùng Uyên Di nhé?" Lời này có thể nói là linh đan diệu dược, bảo đảm chỉ trong một giây xua tan hết tính xấu của nàng, có thể ngoan ngoãn vâng lời đến mấy ngày.
Liễu Khôn Nghi không muốn đến Phó gia ngoại trừ vì Phó Uyên Di thật sự rất quỷ quái ra, còn có một nguyên nhân khác, nàng không thích cha của Phó Uyên Di cho lắm.
Thời điểm thứ nữ Phó Uyên Di được sinh ra thì Phó Tuyển Bách đã sắp đến tuổi về chầu trời rồi, nhưng diện mạo lại như thanh niên. Liễu Khôn Nghi ra ra vào vào Phó gia nhiều lần như vậy, chỉ từng thấy ông ta ba lần. Trong trí nhớ của nàng, Phó Tuyển Bách luôn thích mặc trường sam thời xưa, trong tay lúc nào cũng cầm một quyển sách, mái tóc đen dày chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ, tìm không ra một sợi tóc bạc. Ông ta không cười, cũng không nói chuyện, trên người tản ra mùi mộc hương rõ rệt. Mùi hương kia quá mức nồng đậm, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến mùi hương này có phải là để che giấu một mùi khác hay không.
Sau đó nghe mẹ mình nói Liễu Khôn Nghi mới biết được, Phó Tuyển Bách cả đời luyện quỷ, trên người dính đầy mùi tanh hôi của ác quỷ, mùi hương kia đích thật là vì để che giấu đi mùi tanh hôi đó. Mẹ của Phó Uyên Di mỗi ngày đều đem y phục của người nhà giặt sạch sau đó ngâm nước thêm một lần nữa, tẩy trừ oán khí của ác quỷ, rồi lại bảo người hầu đem đến trong sân phơi nắng, lấy nhựa thông chế thành hương thơm của thảo mộc xông lên y phục. Phương pháp này tuy rằng cũ xưa, nhưng mùi hương lại có thể kéo dài rất lâu.
Liễu Khôn Nghi không thích chuyện Phó gia làm, nhưng hai nhà là thế giao, nàng thân là hậu bối không có tư cách nói những lời này.
"Thảo nào lúc đó cậu lại chán ghét tớ."
Nói đến chuyện trước kia, Phó Uyên Di đều cảm thấy như là chuyện của kiếp trước. Nàng rời khỏi Phó gia đã lâu lắm rồi.
"Tớ chán ghét cậu không phải bởi vì cậu là người của Phó gia." Liễu Khôn Nghi nói.
"Nga?"
"Chỉ đơn thuần là chán ghét cậu mà thôi."
"......"
"Vậy là." Liễu Khôn Nghi hỏi, "Cha cậu đã bắt Du Hân Niệm đi? Vì sao? Hồn phách của nàng cho dù không giống người thường nhưng cũng không đến mức để cho chưởng môn nhân của Phó gia đích thân ra mặt xử lý? Hay là ông ta đã biết được tính toán của cậu?".
......
Mây mù bao phủ, gió lạnh gào thét, toàn bộ tầng nhà trống trải cũ nát bị gió thổi tứ phía, gần như muốn đổ sụp.
Du Hân Niệm nhìn thân ảnh Đồ Tô và Thụy Lộ đang dần tiến tới gần, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lộ ra thần sắc kiên nghị, nắm cây dù của Phó Uyên Di trong tay, không lùi mà tiến tới, đứng ở giữa Phó Uyên Di và hai anh em ác mộng.
"Tôi biết mục tiêu của các người là tôi, không cần gây thương tổn cho nàng." Du Hân Niệm nói, "Các người rất mạnh, nhưng tôi còn có chuyện chưa hoàn thành, cho dù có phải liều chết một trận tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng."
Đồ Tô và Thụy Lộ nhìn nàng, không nói lời nào.
"Đổi một chỗ khác?" Du Hân Niệm nói, "Đừng ở nơi này, làm bị thương người vô tội."
Thụy Lộ hiển nhiên không muốn nói lời vô nghĩa, đột nhiên hướng nàng vọt tới, tốc độ nhanh mạnh như điện. Du Hân Niệm sớm có phòng bị, nhờ vào hồn thể nhẹ nhàng ngay khi Thụy Lộ vừa di chuyển liền lui nhanh về sau, hướng tán dù về phía nàng "phạch" một tiếng mở ra, Thụy Lộ vung lên mấy đao liên tiếp, đều chém thẳng vào bề mặt tán dù. Không nghĩ tới tán dù bị chém vào hoàn toàn biến hình nhưng lại không rách, Du Hân Niệm nghiêng người lách đến bên trái nàng, một cước đá vào vùng xương sườn của Thụy Lộ!
Du Hân Niệm không thể xác định là mình có thể đụng chạm vào đối phương được hay không, nhưng khi xuất ra một đòn tấn công này nàng đã dùng hết toàn lực, từ bàn chân truyền đến cơn đau nhức thật sự chứng minh rằng nàng có thể đụng vào đối phương.
Du Hân Niệm vội vàng rút chân sau về, tránh đi nhát đao lạnh lẽo mà Thụy Lộ vung lên nhanh đến mức gần như không thấy rõ đường đi, ánh đao từ bốn phía chém tới, trộn lẫn với những trận gió mãnh liệt, trên da nàng hiện ra chằng chịt những vết đao cắt.
Du Hân Niệm dĩ nhiên biết bản thân mình là một người bình thường không có khả năng ngang tài ngang sức với đối phương, nhưng nàng cũng tuyệt đối không cam tâm bó tay chịu trói, cho dù đến giây phút cuối cùng nàng cũng phải kiên trì chống đỡ, có chết cũng phải chết trong danh dự!
Nàng lại nhấc lên cây dù của Phó Uyên Di, phải nói là cây