11.
Khi Thích Đình Tiên hạ sốt tỉnh lại trời đã chạng vạng.
Cậu cho rằng Úc Tri đã về trường nhưng khi mở cửa ra lại nghe thấy tiếng động trong bếp, cậu đi xem thì thấy người kia đang nấu ăn.
Úc Tri nghe tiếng, đưa ly nước cho cậu, "Còn khó chịu không?"
"Hạ sốt rồi." Thích Đình Tiên nhìn nhà bếp nhà mình đầy lạ lẫm, "Sao tớ không nhớ trong tủ lạnh nhà mình còn có mấy thứ này?"
"Lúc cậu ngủ dì giúp việc có đến dọn dẹp nấu cơm cho cậu," Úc Tri nói, "Là tớ tự ý nhờ dì để tớ nấu..."
"Cậu cứ coi như nhà mình đi," Thích Đình Tiên nói thản nhiên, "Tớ tin cậu."
Úc Tri cười với cậu, "Ai cũng tin hết hả?"
"Tớ chỉ tin cậu," Thích Đình Tiên ngẫm nghĩ, "Nhiều khi tớ thấy cậu đối xử với tớ quá tốt..."
"Sao?" Úc Tri nhìn, "Thấy mắc nợ à?"
"Nợ nhiều," Thích Đình Tiên đưa tay lấy cà chua bỏ vào miệng, "Cậu nói xem tớ phải làm sao mới được đây?"
"Về nhà ăn Tết với tớ."
"Hả?"
"Tớ nói về nhà ăn Tết với tớ." Úc Tri đưa đũa cho cậu, "Tớ gọi điện cho mẹ tớ rồi, mẹ bảo tớ mời cậu về nhà ăn Tết chung."
"..."
"Tình huống nhà tớ cậu cũng biết đấy, chỉ có tớ với mẹ, cậu đến nhà cũng vui hơn, mẹ tớ thích xôm tụ."
"Đêm Tết dương cậu nói năm nay cậu đón Tết một mình nên tớ muốn rủ cậu về chung, nếu cậu có hẹn với người khác thì cũng không sao."
"Cậu không cần phải trả lời liền, dù gì tớ còn phải học bù vài ngày nữa, trước khi đi tớ sẽ hỏi cậu lại."
Úc Tri dừng một lúc, "Đi ăn cơm thôi."
Nhưng Thích Đình Tiên đứng chắn ở cửa không tránh đường cho cậu.
"Cậu làm gì đấy?"
"Cậu có biết mình có một thói quen không?"
"Gì cơ?"
"Khi căng thẳng sẽ nói nhanh," Thích Đình Tiên cười nhận đĩa thức ăn trong tay cậu, "Còn không chịu nhìn thẳng vào mắt tớ."
Cuối cùng Thích Đình Tiên vẫn quyết định về nhà với Úc Tri.
Từ hai năm trước nhà Úc Tri đã chuyển ra quận, cách trường học sáu tiếng đi xe.
Úc Tri rất ít hành lý, cậu chỉ đeo một chiếc cặp đựng đầy sách vở bài tập và một túi lớn.
Thích Đình Tiên lại càng rảnh tay hơn, chỉ đeo một balo đựng tất cả đồ đạc.
Họ chen chúc trong đám đông xuân vận.
Vào mùa này bến xe buýt đông nghẹt người, năm ngoái Úc Tri về nhà chưa có kinh nghiệm, vận may cũng tệ nên bị chen cho hoa mắt còn mất cả túi tiền cất căn cước.
Cho nên năm nay ngoài việc đeo một cái cặp trước ngực, nhét ví trong khe, cậu còn dặn dò cho kỹ Thích Đình Tiên.
Nhưng khi đến ga rồi mới phát hiện những lời dặn ấy chẳng có tác dụng gì với người ta cả — người cao một mét chín, còn thêm vẻ mặt vô cảm, nhìn sao cũng thấy chẳng có tên trộm nào dám ra tay với cậu ấy.
Thật ra Úc Tri cũng không thấp trong số các nam sinh phương nam, cao 1m76 nói sao cũng không hề lép vế so với chiều cao trung bình của nam giới trong nước, bình thường cậu không quan tâm lắm đến sự chênh lệch chiều cao giữa mình là Thích Đình Tiên nhưng cho đến khi mình bị nhấn chìm trong đám đông còn người kia vẫn đứng thẳng ở đó, lúc này Úc Tri mới đột nhiên cảm thấy Thích Đình Tiên thật sự quá cao.
Trong cơn hoảng hốt, Úc Tri đột ngột bị hành khách lao tới từ chính diện đụng trúng làm cậu ngã vào vòng tay của Thích Đình Tiên.
Mũi cậu đụng vào khóa kéo áo làm ê cả mũi đỏ cả mắt.
Cậu ứa nước mắt làm cho Thích Đình Tiên cúi xuống nhìn cậu giật mình.
Úc Tri xấu hổ xoa mũi, "Tớ không sao..."
Chỉ là không biết Thích Đình Tiên có nghe hay không thì cậu đã được nam sinh ỷ vào chiều cao tay chân dài ôm vào lòng, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp, "Cẩn thận."
Ngay cả cái túi to cậu cầm trên tay cũng bị Thích Đình Tiên lấy đi, còn cậu thì được bảo vệ càng thêm chặt chẽ.
Úc Tri cảm thấy mình như được ngăn cách với bên ngoài, cậu được đặt trong không gian do Thích Đình Tiên dựng lên, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập.
"Úc Tri!" Ở xa xa có hai