Chuyện Tình Đàn Tỳ Bà Trong Mộng

Một


trước sau

Đã vào canh năm, dù khí trời mùa thu có hơi lạnh nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn sáng như cũ. Một giọt lệ rơi, tiếng tỳ bà vang lên trong không gian yên tĩnh, tiếng hát não nề, lòng lại một hồi lạnh lẽo.

Em và chàng gần trong gan tấc nhưng lại cách cả chân trời, chẳng biết có thể cùng chàng tiếp tục tình duyên. Em gả vào Phó phủ đã bốn năm, mà chúng ta đã xa cách nhau tới mười thu.

Trời đã tối, lần đầu tiền tới Giang Nam em ôm đàn tỳ bà nhìn nơi sông nước xa lạ ở đây, trong lòng e sợ. Gió thu lướt qua tà váy trắng của em, giống như một con bướm trắng bay vờn, như lời chàng nói. Trong đoàn người, thân thể nhỏ gầy của em bị xô

đẩy, cuối cùng rơi từ trên cầu xuống nước, chàng đã cứu em lên rồi cười nói, “Một con bướm gãy cánh, ha ha. Ta là Phó Thiều Hoa, xin hỏi cô nương tên là gì, nhà ở đâu?”

“Tấn Châu, Thiên Cổ Nguyệt.” Em hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng, bởi chàng thật đẹp. Khuôn mặt của chàng trông như vẽ vậy.

“Từ Tấn Châu đến Giang Nam xa như vậy, xin hỏi cô nương đến Giang Nam làm gì?”

“Mãi nghệ.”

“Hưm…” chàng cười nhạt, ánh mắt trở nên xa cách hơn. Từ đó về sau, em không gặp lại chàng lần nào nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện