Em đã nói dối với chàng, em không phải đến nơi này để mãi nghệ mà là tới để nhận lại tổ tông. Em vốn là thiên kim của đại phú hào lớn nhất ở Giang Nam, từ nhỏ theo mẫu thân bôn ba khắp nơi, mẫu thân bệnh nặng mà em cũng đã trưởng thành nên trở về nhận lại tổ tông, khi lão gia đường đường chính chính đưa em về phủ cũng là lần thứ hai em gặp chàng.
Ông của chàng và ông nội em là bằng hữu nhiều năm, mà chàng thì thay ông đến Thiên phủ dự tiệc. Em đứng trong bức rèm chu sa mỉm cười, chàng cười đáp lại với em.
Em ở bên trong ôm tỳ bà gãy nên một khúc, chàng nghe em đánh đàn, nói rằng ít ai có thể tạo nên âm điệu như vậy, Thiên Cổ Nguyệt thật không hỗ là nhân tài.
Em nghịch ngợm đáp lại chàng một câu, “Những điều chàng không biết còn rất nhiều.”
Sau này chàng nói cho em biết, đời đời của Phó gia đều làm tướng của nước Lê, chàng nói với em rất nhiều,
“Chàng thấy em có giống người tập võ hay không?” Em cúi đầu hỏi chàng.
Chàng nhìn em đánh giá rồi cười nói, “Thiên cô nương ốm yếu đến mức không chịu nổi một đòn, sao có thể là người tập võ?”
“Mẫu thân của em chính là nữ đại tướng Tào Nguyên của nước Lê, em từ nhỏ sống ở Tấn Châu cũng coi như nhà con cháu tướng gia.” Em lầm bầm.
“Hóa ra là con gái của Tào đại tướng quân. Trước kia vào triều ta đã gặp, bà vẫn trấn thủ nơi biên cương, lập được không ít chiến công thật khiến cho ta bội phục.”
Tiệc rượu đã tàn, những ngày trong khuê phòng không ngừng nhớ đến chàng, từ lâu em đã biết lần đầu tiên gặp chàng đã khiến em phải tương tư. Ông nội nhận ra tâm tư của em nên đến nhà chàng làm mai cho hôn sự này, đến ngày thứ hai chàng mang sính lễ đến Thiên phủ.