Chuyện Tình Đàn Tỳ Bà Trong Mộng

Ba


trước sau

Tiệc cưới rất náo nhiệt, chàng uống say lảo đảo bước vào phòng. Khi chàng nhấc khăn trùm đầu của em lên thì binh lính truyền thánh chỉ: Đại tướng quân Phó Thiều Hoa thành Nam tiếp chỉ, nhanh chóng đưa quân tới biên giới Tây Vực tiếp viện Tào tướng quân ở Tấn Châu.

Ông ngoại bị quân địch đột kích, người tuổi cao trên chiến trường đã từng một thời dũng mãnh thiện chiến, tư thế oai hùng nhưng nay giặc tới liên tiếp bị đánh bại. Binh sĩ Tào gia mất hết ý chí, phải phái binh về kinh thành xin chi viện.

Em ngã xuống đất, nước mắt không nén nổi mà tràn ra, thay ông ngoại mà lo lắng, sợ người sẽ gặp biến. Từ nhỏ em đã mất đi cha, sau này lại mất mẹ, em không muốn lại mất đi ông ngoại của mình.

Chàng ôm lấy em an ủi rằng mọi chuyện sẽ ổn, chờ chàng quay lại sẽ đưa ông ngoại về cùng, cho chúng ta cùng vui vẻ.

Chàng hôn nhẹ lên môi em rồi xoay người rời đi.

Hỉ phục cởi ra thay vào đó là áo giáp nặng trịch, tay cầm cây thương Hồng Lăng đứng trên thành nam, từ trên nhìn xuống ba vạn binh mã, khí thế hiên ngang, oai dũng.

“Hôm nay là ngày cưới của bản tướng, nhưng vẫn đến nơi chiến trường khốc liệc

quyết một trận sinh tử. Toàn quân Phó gia nhất định phải chiến thắng mà quay về!”

Ba vạn quân đồng loạt hô lớn, “Thề sẽ tận lực vì tướng quân đến chết! Thề sẽ đi theo tướng quân!”

Chàng ngồi lên ngựa, giơ cao Hồng Lăng thương, quay đầu lại nhìn phía trên thành cao, em khoác lụa hồng cười vẫy tay với chàng. Em chưa kịp tháo trang sức, hỉ phục còn chưa thay mà chàng đã phải xông đến nơi chiến trường ác liệt.

Qua một tháng, đứng trên thành nam nhìn ra xa nhưng lại không thấy bóng dáng của quân Phó gia. Hàng ngày em ngồi trong bóng đêm ở chỗ cao nhất thành nam gãy tỳ bà, chàng nói chàng rất thích nghe em chơi đàn, không biết ở nơi xa kia liệu chàng có nghe thấy hay không?

Tiếng tỳ bà não nề, em dùng sức gãy một khúc hát dân gian, giai điệu chỉ có chàng mới hiểu được trong đó chứa bao nhiêu bối rối.

“Cổ Nguyệt.”

Em nghe thấy tiếng chàng gọi em, mứng rỡ quay đầu lại tìm chàng thế nhưng xung quanh chỉ có những bức tường bằng đá. Đó chỉ là tưởng tượng của em mà thôi, một lần mộng cũng giống như hoa quỳnh, sớm nở tối tàn.

Xoay người, phía sau lưng chỉ có sự cô tịch. Em nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh chàng chém giết trên chiến trường, lòng lại thêm một tảng đá đè nặng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện