Author: Lục Thất Tiểu Muội.***Xuống đến chân núi, ta cuối cùng cũng kéo được cổ tay ra khỏi lòng bàn tay rắn chắc của Diệp Chi Hào."Ngươi bị khùng à? Ta khó khăn lắm mới đủ can đảm đi chết, lại bị tiểu tử nhà ngươi phá đám..."Nói xong ta không kìm được mà rơi nước mắt, miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng ta biết rõ, không thể trách Diệp Chi Hào được. Hắn cũng chỉ muốn cứu ta lúc nguy nan, ta lại quay ra mắng chửi hắn. Nhưng ta biết làm sao bây giờ, trong lòng ta không thoải mái, thật sự không thoải mái.Diệp Chi Hào nghe vậy thì sửng sốt, song như hiểu được gì đó."Là vì hôn sự của Mã Vân Long với sư phụ ta sao? Trư Tiểu Mễ, cô ngốc chết đi được!".Ta ấm ức ngước lên nhìn hắn:"Ngươi dựa vào đâu nói ta ngốc, dựa vào cái gì chứ?"Ta ấm ức trong lòng, nước mắt cứ đua nhau rớt xuống, trông ta bây giờ thật nhếch nhác!"Ta nói cho cô biết, quy củ của Kỳ Lân Tộc quả thật rất nghiêm, nhưng nếu là do vô tình mà phạm phải, vẫn có cách để xoay chuyển."Ta ngơ ngác nhìn hắn, hỏi lại:"Có cách gì? Nói cho ta biết được không?".Diệp Chi Hào thở dài nhìn ta:"Cách thì có, nhưng không biết cô có bằng lòng thực hiện không?"Ta vội gật đầu, chắc như đinh đóng cột:"Ta bằng lòng, ta bằng lòng!"Diệp Chi Hào không nói ngay mà ngồi xuống cạnh một gốc cây, lấy một cành củi chọt chọt xuống đất. Đợi mãi không thấy hắn nói gì, ta còn tưởng hắn định vẽ trận pháp gì cơ đấy!"Kì Lân Tộc xác định bạn đời bằng việc cho máu. Nhưng máu của Kì Lân đều giống nhau, cũng có nghĩa là... Cô lấy ai cũng được, miễn là người đó thuộc Kì Lân tộc."Cách này nghe ra còn khiến ta vô vọng hơn! Kì Lân là giống gì chứ? Cấp bậc cao hơn ta cả bao nhiêu lần, kiếp này gặp được sư phụ coi như ta đã mở mang tầm mắt, còn gặp được những người khác thì... chắc tu bảy kiếp nữa, đợi ta phi thăng lên Cửu Trùng Thiên thì nói sau nhé!Ta chán nản, ngồi thụp xuống đất vẽ vòng tròn."Sao mới nghe vậy mà cô chán nản rồi. Con vật không có chí tiến thủ!"Diệp Chi Hào không thèm an ủi mà còn mắng ta, nhưng bây giờ lòng ta rất rối, không có tâm trạng đôi co với hắn."Lúc nãy ta còn chưa nói hết... Nguyên thần của ta cũng là một con Kì Lân."Ta trợn mắt nhìn hắn, có cảm giác không thể tin vào tai mình nữa."Ngươi.. Ngươi vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ.""Ta nói ta cũng là một con Kì Lân."Ta xoa cằm, thật không nhìn ra nha! Diệp Chi Hào yếu ớt này cũng thuộc hàng quý báu như vậy! Nhưng theo hiểu biết của ta thì Kì Lân Tộc dùng họ kép mà, chỉ cần biết tên là nhìn ra ngay. Chẳng nhẽ Diệp Chi Hào này cũng không sống ở Kì Lân Tộc như sư phụ ta?"Này, ngươi không sống ở Kì Lân Tộc à? Ta thấy ngươi họ Diệp."Diệp Chi Hào buồn rầu, từ từ kể cho ta nghe:"Đúng vậy. Ta từ nhỏ đã là một linh vật bị người ta vứt bỏ, cha ta là Kì Lân, mẹ ta thuộc Nhân tộc."Nhân tộc? Loài người sao?"Từ khi sinh ra hình dáng của ta đã khác người, nửa người nửa ngựa, về sau ta mới biết đó không phải là ngựa, mà là Kì Lân. Ta bị xa lánh, Kì Lân Tộc không nhận, mẫu thân vứt bỏ. Ta lang thang ở nhân gian suốt mấy vạn năm, cho đến khi gặp được sư phụ. Sư phụ là người duy nhất đưa tay ra đón nhận ta, không chê hình dáng xấu xí của ta, dạy ta đạo pháp, giúp ta biến thân. Ta cũng miễn cưỡng được coi là người của Kì Lân tộc."Một đoạn kí ức thật đau khổ. Ta thật cảm thông cho hắn. Lúc nhắc đến Long Lăng Hỷ, mắt Diệp Chi Hào ánh lên tia sáng, có ngưỡng mộ, có tôn kính, có sùng bái, và có cả... tình cảm. Ánh mắt đó giống y như ánh mắt ta nhìn sư phụ vậy!Hóa ra Diệp Chi Hào cũng giống như ta, thấy sư phụ sắp gả đi cũng đau lòng."Ngươi... Thích Long Lăng Hỷ?"Diệp Chi Hào ngạc nhiên, có chút cảnh giác nhìn ta:"Sao cô biết?""Ánh mắt của ngươi.. Giống y như lúc ta nhìn sư phụ."Nghe vậy, Diệp Chi Hào nhăn mày, khó hiểu:"Tiểu Mễ cô hóa ra cũng có tình cảm với Mã Vân Long? Chẳng phải cục diện bây giờ đã thuận lợi cho cô sao? Tại sao còn bày đặt tự tử?""Ngươi không hiểu. Ta có tình nhưng đối với sư phụ lại là một gánh nặng, sư phụ không thích ta."Diệp Chi Hào nhăn mày chống trán, biểu cảm kiểu như hết nói nổi với con người trước mặt."Nói cô ngốc không sai mà! Ngốc chết đi được."Ta xắn tay áo, bổn cô nương là ai mà để ngươi năm lần bảy lượt mắng ngốc như vậy!"Ta vừa đi ngang qua Heo tộc, thấy Mã Vân Long đang ở trong. Còn bàn chuyện gì, chắc không nói đầu heo nhà cô cũng biết rồi chứ?"Sư phụ? Chẳng phải vẫn tự nhốt mình trong phòng sao? Nhanh như vậy đã đến Heo tộc ta rồi?Chẳng nhẽ đã ngắm cho ta một Kì Lân tướng công tốt, bàn chuyện với ban quản sự tộc đem ta gả đi?Ta tức giận, nếu là như vậy, sư phụ cũng quá tự ý rồi! Không thèm nói với ta một câu. Ta vác bộ mặt hằm hằm sát khí đi vào Heo Tộc, bỏ lại Diệp Chi Hào dưới chân núi. Ở đằng sau, Diệp Chi Hào thấy biểu cảm của ta cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán:"Nói cô ngốc mà hóa ra ngốc thật."Sau khi biến thân, ta chưa một lần về Heo tộc, tất nhiên khi đi vào trong, chẳng ai nhận ra ta, còn tưởng ta là người khác tộc, tranh nhau hét giá với ta. Ta thì lại không quan tâm lắm, lăm lăm đi về phía nhà ông cố.Bước vào sân, từng bông hoa theo làn gió bay rơi xuống đất, có bông đậu trên mái nhà, trên bậu cửa... Ôi, khung cảnh này làm ta nhớ quá! Lâu rồi không về nhà, mọi người vẫn khỏe chứ?Hình như trong nhà có khách, ông cố, bà cố, cụ cố, mẹ ta đều tụ họp ở trong nhà. Chẳng ai nhìn thấy ta đứng ngoài sân, ta nổi tính tò mò, rón rén bước tới nấp ở cạnh cửa, phải nghe xem họ nói gì mới được, biết đâu lại liên quan tới ta."Thế này...""Không được. Ta không đồng ý."Hình như là tiếng mẹ ta, bình thường bà là một người ăn nói nhỏ nhẹ, sao hôm nay lại gắt gỏng như thế nhỉ?"Con không đồng ý cũng không được. Chuyện đã thành như vậy!"A, ta nghe đúng chuyện rồi! Khách này chắc chắn là sư phụ thân yêu của ta, đang cố gắng thuyết phục mọi người đem ta gả đi cho Kì Lân phu quân ấy gì!"Nói đi cũng phải nói lại, hai người là sư đồ, tình cảm của Tiểu Mã, cậu đã xác định được chưa?"Dường như sư phụ cười mỉm, thong dong nói:"Nàng ấy thích ta, bằng chứng là trong mấy ngày hôm nay công pháp của ta vẫn còn.""Vậy... Cậu có thật lòng với Tiểu Mã không? Hay chỉ vì lần này vô tình mà cảm thấy có lỗi với nó?""Ta có thật lòng với nàng hay không, mọi người đều biết."Nói cái gì vậy? Ta có nghe nhầm không? Cái này là... Sư phụ đang hỏi cưới ta? Sư phụ cũng có tình cảm với ta sao? Ôi thiên địa ơi, ta hận bây giờ không thể hét lên thật to, vui sướng đến chảy nước mắt.Trong nhà, mọi người đều có biểu cảm ngỡ ngàng, ông cố ta lên tiếng giải thích:"Trước kia chính tiểu tử này đã phong ấn đạo pháp của Tiểu Mã nhà chúng ta. Do độ tuổi dựng vợ gả chồng của hai tộc khác nhau, Mã Vân Long sợ sau khi Tiểu Mã sớm biến thân sẽ bị gả đi, nên quyết định phong ấn đạo pháp của nó lại, hại nó mười một vạn tuổi mới có thể biến thân."Ta che miệng, ngạc nhiên đến không nói nên lời.Vốn ta đang vui mừng, giờ đây những lời vừa rồi lại như nhát dao đâm thẳng vào lòng ta, khiến ta đau lòng, máu chảy đầm đìa.Hóa ra chính sư phụ là người khiến ta mười một vạn tuổi mới biến thân, bị mọi người chê cười, bao nhiêu uất ức ta chịu, bao nhiêu mặc cảm, bao đêm suy nghĩ... đều bắt nguồn từ sư phụ sao?Rồi chuyện cho máu vừa rồi, khiến ta trở thành nương tử của người, cũng là sắp xếp sao? Ta lại còn mất công suy nghĩ, trăn trở, lo lắng cho cảm xúc của người. Nếu vừa rồi Diệp Chi Hào không kéo ta đi, bây giờ liệu ta còn ở đây không?Bây giờ trong lòng ta rất rối, ta cần yên tĩnh một mình. Sự thật này đối với ta quá bất ngờ, ta cần thời gian thích ứng.Ta tính yên lặng rời đi, nào ngờ đúng lúc này, con vẹt mà ông cố rất thích đứng trước mặt ta, ta chưa kịp bịt miệng nó thì nó đã oang oang kêu tên ta."Tiểu Mã, Tiểu Mã...""Tiểu Mã về rồi.""Tiểu Mã đứng ngoài cửa...""Tiểu Mã định rời đi.""Tiểu Mã đừng đi."Ta thật muốn bịt miệng con vẹt này lại, bình thường mi đâu có lắm lời như thế chứ!Không