Author: Lục Thất Tiểu Muội.***Trong nhà, Mã Vân Long cũng bất ngờ đánh rơi chén trà, vỡ tan."Cô nương nói sao?""Huynh sao vậy? Sư phụ bảo ta giao một cuốn sách cho huynh, nói về những điều huynh nên biết, do từ nhỏ huynh đã sống ở Mã tộc mà không chịu về tộc Kỳ Lân sống, có nhiều điều huynh không thể biết được.""Hào Nhi, Hào Nhi, đưa cho ta cuốn điển tịch con cầm.""Đây ạ Sư phụ." Diệp Chi Hào vội giật lại cuốn sách trên tay ta, chạy vào trong đưa cho Long Lăng Hỷ.Mã Vân Long nhanh chóng lật giở cuốn sách, cứng người."Huynh sao vậy?" Long Lăng Hỷ lo lắng nhìn Mã Vân Long.Mã Vân Long im lặng một lúc. Lát sau mới nhẹ nhàng nói:"Lăng Hỷ cô nương, ta xin lỗi. Hôn sự của ta với cô nương có lẽ phải hủy bỏ.""Huynh nói vậy là sao? Huynh có ý gì?" Long Lăng Hỷ đau lòng, rơi nước mắt."Bởi vì, ta đã có thê tử rồi."Trong điển tịch có viết, Kỳ Lân xác định bạn tình bằng cách cho người kia uống máu của mình, đó là bằng chứng cho mối quan hệ bền chặt sau này. Hai người phải hoàn toàn tự nguyện, nếu trong lòng bạn tình Kỳ Lân chọn không yêu nó hoặc đi lấy người khác thì sẽ bị phản phệ mất hết tu vi, trở thành người tàn phế.Trong sách cũng có nói đến cách hóa giải, đó là một trong hai người phải chết đi, từ đó sợi dây liên kết này mới đứt đoạn.Tiễn Long Lăng Hỷ và đồ đệ của nàng về, Mã Vân Long đóng cửa trong phòng mãi không chịu ra. Ta cũng chúi mặt trong phòng. Sau khi biết được tin động trời ấy... Tâm trạng ta rất rối loạn, vừa vui mừng lại vừa buồn lòng.Mừng là ông trời đang báo đáp tấm chân tình của ta, ta cứ vậy mà trở thành thê tử của sư phụ. Ta chúi mặt trong chăn, mặt hồng lên. Chuyện này trách được ai chứ? Tại sư phụ hết, ai bảo người tự nhiên dùng máu của bản thân cho ta uống để thanh lọc tạp niệm.Nhưng có điều, sư phụ cũng chỉ là muốn tốt cho ta, muốn cho ta thứ tốt nhất thế gian. Hiện giờ chắc sư phụ cảm thấy tệ lắm, sư phụ trước giờ vẫn coi ta là đệ tử, bây giờ chỉ vì một giọt máu mà phải chấp nhận ta làm thê tử, nghĩ lại ta cũng hiểu cảm giác của sư phụ hiện giờ.Mấy ngày sau sư phụ vẫn chưa ra khỏi phòng, ta cũng từng đó ngày trong sự ủ dột. Sư phụ ghét ta lắm sao? Người không chấp nhận nổi chuyện này sao? Ta cười bản thân mình vô năng, đã biết như vậy rồi còn hy vọng chuyện gì nữa?Có lẽ ta nên làm gì đó, ta không muốn nhìn thấy sư phụ buồn lòng mãi như thế này, cũng không muốn đối mặt với sư phụ trong sự ngượng ngùng, khó xử.Ta nhớ trong điển tịch viết, cách thức duy nhất để phá giải hôn ước chỉ có một cách. Đó là một trong hai người chết đi, sợi dây liên kết ái tình này mới đứt đoạn, người kia có thể lựa chọn mối hôn sự khác. Ta thở dài, nghĩ lại quãng đời tròn mười một vạn năm của ta, ngoài người thân, sư phụ là người duy nhất quan tâm, chăm sóc cho ta. Từ khi sinh ra tới giờ ta đều nợ ân tình của sư phụ.Nở nụ cười, ta... có lẽ ta nên kết thúc quãng đời này ở đây thôi, ta chết đi sẽ tốt cho cả hai, sư phụ và Lăng Hỷ cô nương sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhau, coi như việc hữu ích lớn nhất của ta trong suốt mười một vạn năm qua. Lần này ta ra đi, tuy rằng không báo đáp được điều gì cho sư phụ, nhưng ít ra ta cũng khiến sư phụ nhẹ lòng, sống cuộc đời với người mình muốn ở bên."Sư phụ..."Không có tiếng đáp lại, ta mỉm cười cô đơn. Ta quỳ trước cửa phòng sư phụ, nhẹ nhàng nói rõ ràng từng chữ:"Bây giờ con đã biến thân rồi, con sẽ trở về heo tộc, sống ở nơi con nên sống. Hôm nay ở đây, từ biệt sư phụ. Ngày sau gặp lại, xem như quen biết."Dứt lời, ta đứng dậy, chắp hai tay thành quyền trước ngực, ngúi một cái thật sâu trước cửa phòng sư phụ.Ta bước đi như người mất hồn. Hai ngày sau, cuối cùng cũng ra khỏi núi, ta cảm thấy thật lạc lõng, bước vào chợ nhưng không còn cảm giác vui vẻ như ngày nào. Ta nhìn thấy sạp bán bánh bao đang tỏa ra mùi hương thơm phức cùng hơi nóng nghi ngút."Phải rồi. Trước khi chết thì phải ăn no trước đã, ta phải làm một con ma no xinh đẹp chứ."Ngồi vào bàn, tự gọi cho mình hai chiếc bánh. Ta mỉm cười, chẳng phải đây là loại bánh ta thích nhất sao?"Cho con hai cái này.""Thật không sư phụ?"."...""Sư phụ, người lại gạt con..""Sư phụ, vào trong ăn cơm thôi.""Tiểu Mã, con lại sao nữa?"."Thế... Gọi con là Tiểu Mễ, con có chịu không?"."Chịu ạ. Cảm ơn sư phụ ban tên!"Ta lắc đầu, cố xua đi tất cả