Nó bước xuống xe rồi lấy tấm thẻ giữ xe chú bảo vệ đưa nó, nó gật đầu cảm ơn 1 cách lịch sự rồi đẩy cánh cửa kính bước vào căn nhà hàng nhật nhỏ bé nhưng nhìn rất sang trọng. Bước đến quầy tính tiền, nó thấy 1 cô manager với mái tóc vàng hoe, thân hình nhỏ nhắn và đôi mắt đánh mi đen tuyền. Nhìn cô ấy chắc cũng chạc tuổi 30 hơn, cô ngồi ở quấy tính tiền và đang làm sổ sách gì đó. Nó chỉ đứng ở đó một hồi nhìn dáo dác xung quanh rồi mới mở miệng cất tiếng hỏi.
- Dạ chị cho em hỏi bà chủ hôm nay có ở đây không ạ?
- Em là?
- Dạ em là Nguyên, em đến để thử việc ạ, em được bác Hoa giới thiệu đó chị.
- Àh, chị là Joann, em gọi chị An thôi cũng dc, chị là chủ ở đây. Hôm nay em làm luôn hả? (Nhìn cô ấy thì nó cảm thấy cô ấy không bộc lộ dc phong thái của người chủ thật sự, vì cách nói chuyện và tính tình của cô ấy rất dễ thương, cô ấy luôn tỏ ra một nụ cười thân thiện với nhân viên của mình, điều mà khiến nó cực kì nể phục)
- Dạ, em bắt đầu luôn được không chị?
- Ok, để chị làm xong cái xổ này chút xíu rồi chị chỉ cho em phải làm gì, em ngồi đó đợi chị chút nha!
- Dạ
Nó lịch sự ngồi ở 1 cái bàn gần đó rồi nhìn không khí xung quanh của nhà hàng, đa số những nội thất trong nhà hàng được thiết kế bằng gỗ và những ánh đèn vàng sang trọng. Đội ngũ nhân viên của chị cũng ko dc đông cho lắm, chỉ vẻn vẹn 2 ba người chạy bàn còn lại là ba 4 ông đầu bếp làm việc hùng hục trong bếp chuẩn bị các khâu nguyên liệu. Do buổi sáng nên lượng khác vào ăn ở quán chưa nhiều, nó thì chỉ biết ngồi đó, tay nó chấp lại với nhau ở trên bàn, chân thì rung qua rung lại liên tục vì thật sự nó chưa bao giờ có kinh nghiệm đi làm, ngày đầu tiên cũng khiến nó hơi hoảng sợ.
Khoảng 10 phút sau thì chị An bắt đầu dẫn nó ra phía bếp nơi mà mấy thùng mù tạc và nướng tương dc cất giữ. Cứ mỗi sáng hoặc mỗi ca chiều thì nó phải múc ra tô để chấp cho đầy những lọ trên mỗi bàn mà khách đã dùng gần hết. Rồi chị An chỉ cho nó cách bưng nước cho khách, rồi cách dọn dẹp bàn khi khách đã dùng xong, rồi còn cách đứng cách đi khi tiếp khách nữa. Bao nhiêu thứ mà nó phải học trong ngày đầu tiên, điều mà nó làm tốt hơn tất cả những người phục vụ kia là nụ cười lúc nào cũng nở trên khuôn mặt nó.
Nó xem khách như người nhà của nó vậy, lâu lâu nó còn đùa giỡn với những lượt khác bằng tuổi nó, nó tận tình giúp những người chưa quen với món nhật lần nào, nó cố gắng chỉ cho họ những món ăn ngon nhất của nhà hàng. Rồi thỉnh thoảng có vài vị khách người tây hay nhật vào ăn thì các anh chị phục vụ kia lại gọi nó đến để order vì trình độ tiếng anh hiển nhiên vượt hẳn các anh chị đấy. Chỉ mới ngày đầu tiên mà nó lấy dc lòng của chị Joann. Chiều tối cỡ 6, 7 giờ thì lượt khách đông hơn hẳng. Nó chạy vòng vòng order mệt đến bở hơi tai, lưng thì mỏi chân thì đau nó cứ tưởng là nó không chịu nỗi nữa thì nó lại nghĩ đến bà già nó, niiềm động lực khiến nó vượt lên cả những nỗi đau thể xác đó.
10 giờ thì quán bắt đầu đóng cửa, nó kéo xô nước pha thuốc ra để lau nền sàn gỗ bằng cây lau nhà cũ kĩ. Cẩn thận lau đến từng góc của nhà Hàng trong khi các anh chị khác thì lo lau bàn rồi dọn dẹp mấy cái thùng rác. Chị An thì đang đếm số tiền thu dc và số tiền tip mà khách boa từ sáng đến giờ. 15’ trôi qua thì cái sàn nó lau đã sạch bóng. Nó kéo cái thùng vô nhà bếp đổ rồi dọn dẹp mấy đồ lặt vặt xắp xếp lại cho ngăn nắp. Bước ra khỏi nhà bếp thì thấy mọi người đang tập trung ở bàn tính tiền nhìn nó, mặt ai cũng nghiêm trọng dường như nó đã làm sai điều gì đó.
- Tiền tip của em nè, dc 67 ngàn đó em.
Nó cẩn thận đưa 2 tay nhận số tiền chị An đưa cho nó, trong khi tim thì vẫn đập thình thịch vì nó chẳng biết lí do tại sao ai cũng nhìn nó với cặp mắt hình viên đạn. “clap clap clap” tiếng vỗ tay từ mọi người bỗng vang lên với nụ cười thật tươi trên khuôn mặt họ khiến nó muốn bật ngửa.
- Chúc mừng em chính thức dc nhận làm ở đây nha.
Giờ thì nó mới hiểu ra nảy h nó bị troll, toát mồ hôi, nó cũng cười theo rồi gật đầu cảm ơn chị An. Mấy anh chị nhân viên kia vẫn cười rồi vỗ tay, nó cảm thấy nhẹ nhỏm biết bao. Sau lúc đó thì mọi người giải tán, ai cũng bắt đầu ra về chỉ còn chị An ở lại để kiểm tra quán lần cuối. Bước ra cửa để lấy chiếc xe thì một anh nhân viên chắc lớn hơn nó cỡ 5,6 tuổi gì đó đến và bắt chuyện với nó.
- Anh tên bảo, em tên Nguyên hả?
- Dạ đúng rồi (nó cười rồi đưa tay ra bắt với anh ấy)
- Lần đầu tiên quán dc boa nhìu vậy đó em
- ỦA vậy hả anh
- Uh thường thường thì 2 ngày mới dc nhiu đó mà hôm nay có em vô nên tự nhiên khác
- Hahahha! Chắc tại trùng hợp thôi chứ em đâu có hên đến vậy đâu
- Nhà em cũng khá giả ha, mà sao đi làm chi cho cực vậy
Nó gãi đầu chẳng hiểu sao anh ấy lại nói thế với nó.
- Sao anh nói vậy???
- Thì thấy em còn nhỏ tuổi mà chạy chiếc xe tay ga, gia đình không giàu thì tiền đâu ra mà mua…
Nó giờ mới để ý đến chiếc xe wave cà tàn của anh Bảo. Nó mới nhận ra thật sự nó khác người lắm, các anh chị đều chạy những chiếc xe số giá trị không bằng ¼ giá chiếc xe của nó. Nó cũng thấy hơi hổ thẹn…
- Dạ xe của ba em, tại nhà dạo này cũng khó khăn nên em đi làm để khỏi xin tiền má nữa đó mà
- Hahahah e khiêm tốn quá! Thôi anh về nha
- Dạ chào anh
Anh bảo cười rồi chào nó về trước. Nhìn tướng anh chạy chiếc xe mà cũng khiến cho nó đau lòng. Giờ thì thật sự nó mới tiếp xúc dc với những con người không