- Anh Bảo, chút anh phục vụ bàn đó hộ em nhá dc ko?
- Uhm ok em, mà sao vậy?
- Àh tại thằng đó học chung trường cũ với em, em ko ưa nó!
- Uh để đó anh coi dùm cho, vậy em lấy dãy bàn kia hộ anh nhé!
- Ok anh!
Kể từ lúc đó thì nó chẳng bén mãng đến cái bàn mà chị đang ngồi nữa… Nó cố gắng tránh né chị càng nhìu càng tốt. Nó không muốn gặp chị vì nó xấu hổ, nó chẳng bao giờ là thằng bạn trai tốt, nó chẳng bao giờ suy nghĩ cho chị, nó chưa bao giờ thực hiện dc những lời mà nó hứa và nó cũng chẳng muốn nhìn thấy chị trong hoàn cảnh này. Ngay cả mẹ nó còn không biết nó đi làm, từ nhỏ đến giờ, lúc nào ba mẹ nó cũng đưa những suy nghĩ lớn lao vô đầu nó như con sinh ra lớn lên để làm ông chủ chứ không phải làm nhân viên, đó là lí do con dc đi du học. Và những suy nghĩ đó cũng gắng bó với nó như cá với nước. Khi lớn lên, nó có những suy nghĩ chững chạc hơn, mọi thứ lớn lao đều bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt đó là lí do nó quyết định đi làm công việc này…
Thời gian buổi tối trôi qua cũng khá nhanh, loay hoay đã 9h rồi, nó thì đang lau dọn mấy cái bàn khách đã rời đi. Đang lau dọn thì nó thấy chị và người con trai kia đi ra tính tiền, nó liền né qua 1 góc để chị ko nhìn thấy nó còn nó thì cứ lén nhìn lấy chị và người con trai ấy. Nó ko trách bản thân nó là nó đã để chị đi nữa, nó không tự hỏi tại sao nó lại để người con gái xinh đẹp đó vụt ra khỏi tay nó, nó ko còn những suy nghĩ đó nữa, vì để chị đi là 1 quyết định đúng đắng. Nó ko xứng đáng để có chị…
Người con trai ấy quay ra nhìn rồi nói chuyện gì đó với chị trong khi chị cứ cười mỉm trông có vẻ rất vui. Thỉnh thoảng chị lại nhìn xung quanh có vẻ như đang tìm kím nó, 1 lúc sau thì người con trai ấy cùng chị bước ra ngoài cửa. Nó cũng lặng lẽ bước ra khỏi chỗ trốn nhìn theo bước chị đi cùng người con trai ấy rồi khẽ leo lên chiếc BMW X5 màu đen bóng loáng, nhẹ lăng bánh đi theo cái nhìn trong luyến tiết. 10 giờ thì quán đóng cửa, nó đang lúi cúi lấy cái nón bảo hiểm đội lên thì anh bảo dắt chiếc xe ra đứng kế nó.
- Cái thằng em không ưa tip hậu lắm đó! Haha
- Sao anh biết?
- Thì lúc anh dọn bàn anh thấy tờ 50k, đúng là đại gia có khác!
- Àh, ko phải nó đâu…
- Là sao em?
- Àh không có gì, hèn chi em thấy tiền tip hôm nay cũng nhìu ghê!
- Uh, àh giờ em có bận gì ko?
- Dạ ko anh, sao vậy?
- Đi nhậu với tụi anh cho vui!
Nó cũng hơi lúng túng không biết có nên nhận lời hay không vì giờ này ko về thì bà mẹ lại lo lắng ở nhà. Lưỡng lự 1 hồi nó gật đầu đồng ý, lâu rồi ko nhậu, hôm nay muốn thử xem tửu lượng của nó thế nào. Vả lại đã vài tuần ko đi chơi, hôm nay quýnh 1 trận sáp lá cà cho quên đời. Nó móc chiếc dt ra rồi nhắn tin cho mẹ nó trong khi đợi ông Khánh dắt chiếc xe dream ra rồi đội nón bảo hiểm.
- “Mẹ ơi tối nay con ngủ nhà thằng Tuấn nhé, nhà nó có tiệc nên con ở lại chơi cho vui”
Nhét chiếc dt vào túi quần, nó cùng 2 ổng lao ra con đường vắng tanh. Hịn ga rú âm trời y như đi bão, xe của mấy ổng kiu lớn thật trong khi xe của nó thì êm ru, kéo ga mà chẳng nghe thấy tiếng gì. 2 ông chạy chiếc xe cà tàn mà lạng qua lạng lại y như cái đường của mấy ổng. Giá mà ốc bưu vàng nó ra bất tử là tiêu 1 ngày lương, àh ko 2 ngày chứ hahah! Con đường Nguyễn Thị Minh Khai với Nam Kỳ Khởi Nghĩa buổi tối trống thật, trời gió vi vu mát rượi cả người. Vặn tay ga mà còn thấy sướng, mà cũng chẳng biết mấy bác công an trốn đi đâu mất hết rồi, chắc là cũng đi nhậu như nó thôi.
Mấy ổng dẫn nó ra đến khu đường Bùi Thị Xuân để mua mồi, nó cũng thấy lạ vì tưởng là mấy ổng dẫn nó đến 1 quán nào chứ. Hỏi thì mấy ổng nói về nhà lên sân thượng nhậu mới sướng, nó cũng gật đầu đồng ý, dù sao thì lỡ có bất tỉnh cũng có chỗ để mà an dưỡng chứ ko có lăn lốc như ngoài quán. Xui xui bị mấy thằng bẻ cổ xe túm luôn con ngựa đỏ thì mệt với ông bà già. Ông Bảo thì mua khô mực với khô cái đuối còn ông Khánh thì mua hột vịt lộn với rau râm muối tiêu. Cũng chẳng biết phải mua gì nói hỏi mấy ổng tính uống gì, ông bảo mới vỗ đùi nhớ ra là ở phòng trọ ổng gần hết bia. Dm thế mà cũng tà lanh rũ nhậu, nó cười sằng sặc chọc quê ổng rồi quay đầu xe ghé vô tiệm tạp hóa mua 1 thùng bia heiniken.
- Thằng này sang, má hôm nay gặp toàn đại gia biết vậy hồi chiều ra mua vé số rồi Khánh! (ông bảo quay qua vỗ vai ông khánh cười)
- Uh! Bình thường toàn uống Sài gòn đỏ, hôm nay uống bia ngoại ko biết chịu nỗi với chú Nguyên ko nữa!
Dm tính sát phạt nhau suốt đêm hả mấy ông ngoại nghe nói chuyện gì thấy ghê vậy. Trong đầu suy nghĩ vì có đi nhậu với ông ba mấy lần nên chắc hôm nay cũng ko tới nỗi tệ đến vậy đâu, vả lại thì heiniken nó cũng nặng hơn sài gòn đỏ nhiều cầu mong là sẽ ko quá mất mặt với 2 ông kia. Nó để thùng bia đằng trc rồi bắt đầu chạy sau lưng mấy ổng về nhà ông Bảo. Tối nay coi như xong, ăn hột vịt lộn với uống bia tối sao ngủ đây trời, ông bà có linh thiên thì phù hộ cho con qua khỏi con lương nay.
Đi ngang qua 1 quán nhậu hải sản, nó kiu mấy ông kia dừng xe lại. Mấy ổng quay đầu lại nhìn nó nhăn mặt. Nó thì ngỏ ý muốn vào mua thêm mồi ăn cho đỡ ngáng. Nhìn vẻ mặt ngao ngáng của mấy ổng thì nó cũng hiểu chuyện.
- Nhiêu đây ăn dc rồi Nguyên ơi, m` mà bước vô đó là đi đứt mấy ngày lương đó!
Ông Khánh khuyên nhủ nó, nhìn cái mặt ổng ốm nhách ôm nhôm với cặp mắt kính cận chà bá mà khiến nó mắc cười. Đúng là tội nghiệp mấy ổng thật, đến nổi nhậu 1 đêm mà cũng phải toan tính những chuyện mồi mặt này. Nó nghe loáng thoán thì ông Khánh phải gửi tiền về cho ba mẹ ở dưới quê nên ông cũng phải tiết kiệm, còn ông Bảo thì phải trang trải tiền học phí. Chỉ riêng về nó là mấy ổng ko biết, nó chẳng bao giờ kể cho mấy ổng về thân phận của nó, cũng chẳng cho mấy ổng biết ba mẹ là ai, gia cả ra sao vì nó muốn cách nhìn của mấy ổng về nó như 1 thằng bạn, 1 thằng em cùng level với nhau. Nó không muốn cái nhìn thán phục của mấy ổng về những vật chất mà nó đang có.
- Chầu này cứ để ma mới lo, mấy ma cũ cứ yên tâm coi như là quà ra mắt haha.
Nó gạc chân chống 1 bên lề, bước xuống xe rồi lặng lẽ bước vào quán hải sản trc cái nhìn của mấy ổng.
- Chị cho em 1 phần ốc len xào dừa, 1 phần sò lông xào mỡ hành, rau muống xào tỏi, 2 con cua luộc luôn chị. Chị làm lẹ dùm em nha, thoy bia nó nguội hết.
- Hahah! Có liền em
Nó mỉm cười theo tiếng cười của cô chủ quán, 15’ sau thì đồ ăn dc bỏ bọc đem ra cho nó, tổng cộng chi phí lên tới 3 trăm mấy, cộng với thùng bia hồi nãy nửa. Tính ra thì chầu này cũng đáng tiền, cỡ chừng 6, 7 xị thì bằng 1 tuần lương của nó thôi. Vả lại tiền bà mẹ cho nó mỗi tháng nó xài còn chưa hết, mấy bữa nay toàn đi làm chẳng có dịp đi chơi nên tiền trong túi cứ dày cộm mà ko có dịp bung ra. Cầm mấy bọc đồ ăn nặng trĩu ra xe, nó máng lên xe rồi ra hiệu cho mấy ổng chạy xe nhanh về để ko đồ ăn nó ngụi.
Nhà ông bảo là 1 ngôi nhà nhỏ trong 1 con hẻm trên đường Lê Văn Sỹ, ngôi nhà cấp 4 cũ kĩ với lớp sơn tường tróc ra từng mảng để lộ những mảng rêu đen đóng đầy khắp nơi. Ông bảo mới cách cửa sắt kéo nghe kẹt kẹt, rồi ổng bật ánh đèn trắng lên để cho nó và ông Khánh dắt xe vào. Khoảng trc của ngôi nhà chẳng có gì cả, 1 nơi trống rãi với nền nhà dc lót lớp gạch hoa văn cũ kĩ và đen xần xùi. Bên góc tường là mấy cái bàn nhựa dc chất tầng và những cái ghế gỗ lùn, kèm theo đó là 1 cái bàn nhôm và cái tủ kính nữa.
Quay qua hỏi thì mới biết mẹ ông bảo bán cháo lòng ở đây cho những người trong xóm. Nó nở 1 nụ cười hớn hở vì cháo lòng là 1 trong những món nó thích nhất. Nó còn hứa với ông bảo mai thức sớm để ăn cháo lòng mẹ ổng bán. Ổng với ông khánh thì cười bảo nó muốn ăn bao nhiu cũng dc, coi như ổng góp phần cho cái chầu bia và mồi nó mua hôm nay. Khẽ đi ra phía sau của căn nhà băng qua những giang buồn ngủ mà nó nhìn vô thì thấy những cái mùng dc giăng và cái quạt nhỏ nhỏ quay vòng vòng. Ổng dẫn nó ra ngoài phía bếp để dọn đồ ăn ra dĩa, những cái dĩa sành cũ kĩ mẻ góc, và những ly bia bằng nhựa cứng. Nhìn vào thì nó thật sự thấy cuộc sống của nó và ông Bảo khác xa nhau đến mức nào.
- Trời em mua gì nhiều dữ vậy Nguyên, ăn sao hết?
- Rĩa từ từ cũng hết à anh, em là chiến sĩ diệt mồi mà!
- Hahah uh ăn đi rồi tối nay ngủ trong cầu tiêu
- Anh mua hột vịt lộn là em thấy cái mùi chua lờm rồi anh àh
- Đã thế em còn mua thêm ốc làm gì?
- Lâu lâu xúc ruột cho sạch bụng…
Mấy ổng cười, ông Khánh thì đang trút đồ ăn ra dĩa còn ông Bảo thì đang lấy đá ra từ chiếc tủ lạnh nhỏ xíu nằm ngay góc, cánh cửa trắng bị sét gỉ từng mảng.
- Sao m` ko kiu thằng Trung ra coi nó có ăn hột vịt lộn ko Bảo? (Ông Khánh quay ra hỏi)
- ờh để chút t kêu (ông bảo trả lời)
Nó thì cũng tò mò ko biết ai là Trung. Chắc là đứa em của ông bảo hay gì đó. Nhìn lại đồng hồ thì đã hơn 12h. Ông Khánh với nó đem đồ ăn lên chiếc cầu thang gỗ nhỏ dẫn lên tầng thượng, thật ra chỉ là cái nóc nhà xi măng. Ngồi trên đây nó có thể nhìn thấy con đường Lê Văn Sỹ phía xa xa và xe cộ vẫn đang chạy qua lại dưới ánh đèn điện vàng chói lọi. Ông Khánh thì bắt đầu trải báo ra rồi đặt đồ ăn lên, dưới ánh trăng và những ngọn gió mát rượi thì đây quả là 1 nơi tuyệt vời để ăn nhậu. Dường như nó chưa bao giờ có 1 bữa nhậu như thế này, những lẫn dc đi nhậu nó toàn vô những quán đông đúc hoặc vô quán karaoke với ông già. Khoảng 1 chút sau thì ông Bảo chui lên với mấy cây đèn cầy. Theo sau ổng là 1 thằng nhóc ôm nhách y như ông Khánh độ khoảng 8 9 tuổi gì đó.
- Chào anh Nguyên đi Trung! (Ông Bảo chỉ cho thằng nhok về hướng nó)
- Dạ em chào anh
- Uhm chào em!
Ông bảo cũng tự giới thiệu thằng nhok là em trai nhỏ của ông. Vậy mà nó chưa bao giờ biết.
- Chiều ăn gì vậy? (Ông bảo ngồi xếp bằng trong cái quần cụt màu trắng rồi quay ra nhìn thằng Trung)
- Thì ăn cháo lòng còn dư đó
- Sáng ko bán hết hả?
- Hôm nay thứ 7 đâu ai ra ăn nhìu đâu
- Vú cũng ăn cháo lòng hả?
- Không, vú bệnh rồi, vú ăn cháo trắng!
Vẻ mặt