Một thói quen hằng ngày, nó mở dt ra để check facebook, lần này nó ko còn check facebook chị T trước nữa mà là của Như. Cảm giác hăng hái và hạnh phúc khi nhìn thấy dòng stt vẻn vẹn 5 chữ của Như post trên facebook với quá trời người like và comment, “ngày hôm nay thật đẹp”. Nó cũng tò mò xem thử có ngta comment nói cái gì, nào là “chuyện gì vậy?”, “đi chơi với anh nào?”, “tự kỉ quá nha”, etc…. Rồi, cuối cùng, nó cũng không quên check facebook của chị T. Tim nó gần như đã vỡ tan, mặt mờ và lệ như muốn tuôn trào. Nó không hiểu, thật sự không hiểu vì sao cơ thể nó lại bị như thế. Nó đau lắm. Những gì nó thấy là tấm hình Chị T đang ở trong club Lavish chụp chung với a nào đó, tướng cao to, mặc áo sơ mi quần tây đeo dây nịch gucci trông rất sành điệu và sang trọng. Còn chị T, nhìn như 1 nàng tiên với chiếc đầm trắng bó sát người để lộ thân hình thỏ thả mỹ miều với mái tóc nâu dài xỏa tự nhiên. Người con trai ấy đang khoác eo của Chị T, nó vẫn có thể thấy nỗi buồn trong đôi mắt của chị T trong tấm tấm hình đó. Tấm hình dc hơn 20 người like mặc dù chỉ dc post nửa tiếng trước đó. Nó thì ngược lại, giá gì có nút dislike hay spam hay bất cứ gì đó, nó sẽ nhấn ngay lập tức. Đầu nó quay cuồng, không phải vì nó đang ghen hay ganh tị, không phải vì nó luống tiếc vì chị T đẹp hơn Như rất nhìu. Nó thấy hối hận vì bây giờ nó mới thật sự nhận ra người con gái mà nó đang yêu. Như, cũng giống như 1 bông hoa dại, nó cảm thấy vui khi ở bên Như nhưng không thấy buồn khi Như đi với người khác.
Còn 1 tuần nữa là nó phải về Mỹ, những ngày tháng nghỉ hè của nó trôi qua nhanh 1 cách khủng khiếp. Hôm nay nó mệt, nó buồn, nó cũng chẳng muốn đi đâu. Đầu nó vẫn đinh đinh tấm hình của chị T chụp trong club, nó biết chắc tấm hình đó là để trả thù nó với Như. Nó nhốt mình trong căn phòng ngột ngạt, tự trách bản thân mình.
Ngày thứ nhất từ khi nó nhìn tấm hình đó lặng lẽ trôi qua, nó không có cảm giác muốn nt cho Như hay hỏi thăm Như ngay hôm nay ra sao đơn giản vì nó chán.
Ngày thứ hai, Như đã chủ động nhắn tin nó, nó giả vờ như không nhận được để không phải trả lời Như. Nó bắt đầu đóng hành lí, bỏ những đồ vật linh tinh của nó vào vali rồi kéo vali lại sát góc tường. Nó lại nằm trên giường trong đầu chẳng nghĩ được gì, cố gắng nhắm mắt để giết ngày dài vô vọng. Nó lúc này chẳng khác gì 1 người thất tình, 1 con nghiện thuốc, người thì cứ lừ đừ, mặt thì cứ hầm hầm ai hỏi gì cũng chẳng trả lời.
Ngày thứ ba, đã thôi trách bản thân mình, nó quyết định không ở nhà nữa. Tắm rửa sạch sẻ và kĩ càng, diện lên mình bộ cánh nó yêu thích nhất. Nó cũng chẳng biết đi đâu nên vội chạy qua cty mẹ nó ở Quận 12. Đây là lần đầu tiền nó vào cty mẹ, đa số cái nhân viên văn phòng toàn là nữ và những cái văn phòng này được cách nhau bằng cửa kiếng trong suốt. Từ lúc nó chạy xe vào cty, đã có bao nhiu ánh mắt của những công nhân và nhân viên hướng về phía nó. 1 phần là vì họ chưa biết nó là