Đôi môi của Thùy ấm áp thật, nó thấy mắt Thùy tròn xoe nhìn nó rồi nhẹ nhẹ đóng mắt lại, nó không dám đi xa hơn là chỉ 1 cái hôn môi bình thường. Rồi nó nhè nhẹ rút dần ra, chủ động nó nắm lấy tay Thùy, ôm gọn bàn tay của Thùy trong 2 lòng bàn tay của nó,. Được Thùy bật đèn xanh, nó tự tin hơn hẳng. Tay thùy mềm mại và ấm áp thật, đây là 1 cảm giác hoàn toàn khác lúc nó ở với Như, chắc có lẽ vì nó đã biết Thùy trước đó, chắc cũng có lẽ vì nó đã thích Thùy trước đó. Bộ phim kết thúc lúc màn đêm hầu như đã bao phủ lấy bầu trời. Ánh đèn điện vàng khoe trông thật ấm áp, tiếng gió cây vi vu trên đường Lý Thường Kiệt, tiếng xe máy bóp kèn inh ỏi, nó cảm thấy nó yêu mọi thứ xung quanh nó vì nó đã được hôn Thùy, nó đang mơ sảng.
Nó chở Thùy đến quán ăn nó không thích nhất, nghĩ lại cũng lạ, đó là quán Sushi Bar, nó không thích nhưng Thùy thích, vì nó toàn thấy Thùy check-in trên facebook vào quán này rất thường xuyên. Dù sao thì nó cũng phải chiều người mới vừa thất tình. Nó để Thùy gọi hầu như tất cả các món. Lúc này, dưới ánh đèn trắng sáng rực, nó có thể nhìn thấy Thùy 1 cách rõ hơn, phấn mắt Thùy đã bị lem nhòa 1 ít vì những dòng nước mắt của thùy lúc khóc. Nhưng Thùy vẫn rất đẹp, nó biết, không những nó, mà mấy thằng phục vụ trong quán sushi bar cũng biết, nó liếc xung quanh quán và thấy dc những cặp mắt mê gái của mấy thằng phục vụ đang hướng về phía Thùy, nó tự hào lắm vì dc đi chơi với người con gái đẹp thế kia, nhưng Thùy có thích nó không? Và nó có thật sự thích Thùy không?
Đồ ăn cuối cùng cũng ra, nó thấy Thùy cắn môi, và nghịch với đôi đũa, có thể là Thùy ngại phải ăn trc, nó vội vàng gấp miếng sushi nhìn ngon nhất, kê đôi bàn tay dưới miếng sushi rồi đưa đến ra hiệu cho Thùy mở miệng ra. Thùy nhìn nó 1 cách ngạc nhiên, rồi chậm chạp mở miệng ra, để cho nó đút. Nhìn cái miệng túm tím của Thùy chỉ làm nó muốn hôn Thùy 1 lần nữa.
Tim nó 1 lần nữa rung động, mặc dù tim nó rung động nói với nó rằng đây là người con gái nó đang tìm kím nhưng thật ra, đó chỉ là 1 cảm giác ảo, nó mê mẩn cái đẹp mà quên đi cách phân biệt giữa yêu và thích. Tối Sài Gòn đẹp thật, thời gian ở Việt Nam càng ngắn lại thì cảm xúc của nó nán động lại nơi đây càng lớn. Ăn uống xong xuôi, nó vẫy tay xin cái bill tính tiền. Khi anh phục vụ đưa bill ra thì Thùy liền giật cái bill của nó và đòi trả tiền. Quả là 1 hành động quá bất ngờ đối với nó, vì nó luôn là người chủ động trả cho mọi thứ khi đi chơi với con gái. Hành động này lại càng chứng minh cho nó Thùy là người con gái tự lập và không muốn mắc nợ ai gì cả. Nó nhìn Thùy với đôi mắt tròn xoe, rồi vội vàng kéo cái bill lại
- Cái gì vậy? tự nhiên giật là sao? (nó hỏi, rồi béo đôi má mềm mại của Thùy, trông thật dễ thương như một đứa con nít)
- Sáng giờ Nguyên trả nhiều rồi, để đây Thùy trả cho, coi như quà Thùy tặng Nguyên trc khi về Mỹ (Thùy chủ mỏ nũng nịu nhỏng nhẻo với nó)
- Thoy, tặng cái gì thì tặng chứ sushi là sao tui đâu có thích sushi, muốn gì chút tui chở đi mua sau. Với lại Nguyên có phiếu giảm giá 50% để đó Nguyên trả cho, hôm nay Nguyên mời Thùy đi chơi mà. (Giọng nó lại ngộng nghịu trc vẻ đẹp trời phú của Thùy)
- Uhm thoy vậy cũng dc (Thùy thả bill ra rồi nhẹ nhàng cất cái bóp vào túi xách)
Nó để tời 500k kẹp vào cuốn bill rồi đưa cho anh phục vụ, đứng dậy rồi nắm tay Thùy kéo đi,
- Khỏi thói nha anh! (Nó nói với anh Phục vụ rồi vội vàng kéo Thùy ra ngoài cửa)
- Dạ! Cảm ơn! (Anh phục vụ đeo đôi mắt kính cười rồi gật đầu với nó)
Thùy vỗ vai nó cái chóc, nó quay đầu lại nhìn Thùy, Thùy chống nạnh rùi hỏi nó
- Sao kiu có 50% off?
- Ờh ha, tự nhiên quên xài!
- Xạo với tui hả?
Nó cười hề hề rùi dắt xe ra, bây giờ là khoảng thời gian và con đường nó ghét nhất, nó phải chở Thùy về nhà. Chạy xe trên đường chầm chậm, nó đang cố nghĩ ra còn gì để nói hay để làm trc khi nó phải chở Thùy về hay không. Mới có 7h tối nhưng nó với Thùy đi từ sáng tới giờ rồi.
- Àh Thùy nè!
- Hả? Sao Nguyên?
- Rãnh ko?
- Uh, rãnh sao vậy?
Nó chẳng trả lời, phóng