Quý Ninh Hinh thật hiếm hoi có một ngày lười biếng không muốn mở cửa Nhất Niệm.
Nằm ở trên giường lăn không biết bao nhiêu vòng, nàng đang suy nghĩ xem hôm nay mình sẽ lười kiểu gì đây.
Người mẹ yêu dấu Quý Kim Ngọc của nàng từ sớm đã ra ngoài cùng mấy bà bạn già, nói rằng phải tối muộn mới về đến nhà.
Người lớn mà, sau khi về hưu cũng chỉ có thể loanh quanh ở nhà, lâu lâu tụ họp lại vui chơi một ngày.
Quý Ninh Hinh nghĩ vậy cũng tốt, tránh cho mẹ cảm thấy buồn chán khi suốt ngày nàng cứ ở lì bên trong Nhất Niệm.
Lại lăn thêm một vòng trên giường, Quý Ninh Hinh đưa chân lên cao, lấy đà lộn một vòng rồi bật dậy.
Ha, thật sảng khoái.
Thức ăn tối qua làm còn dư lại một ít, nàng đơn giản hâm nóng lại, qua loa giải quyết xong bữa sáng.
Thay một bộ đồ gọn gàng trẻ trung, Quý Ninh Hinh quyết định đến trường của Cảnh Hạ Vũ đi một vòng dạo chơi.
Đây cũng là nơi Quý Kim Ngọc đã công tác thật nhiều năm.
Đồng thời chứa đựng kỉ niệm 4 năm sinh viên của nàng.
Nhà gần trường, mẹ lại là các bộ gắn bó lâu năm, từ nhỏ Quý Ninh Hinh đã theo chân mẹ đi khắp nơi trong này, giảng viên ở đây không ai là không biết nàng.
Lại thêm 4 năm đại học, toàn cảnh khuôn viên đã bị Quý Ninh Hinh thuộc nằm lòng.
Men theo con đường đầy cây bạch quả, Quý Ninh Hinh vừa đi vừa hít khí trời trong lành, cảm nhận từng cơn gió mát mẻ đầu thu.
Đi một vòng lại đến sân bóng lúc nào chẳng hay.
Nhìn các nam sinh đang trong thời kì hăng hái nhất mải mê đuổi theo trái bóng, Quý Ninh Hinh cảm khái tuổi trẻ thật tốt.
Tiếng la hét của đám đông tụ tập bên sân bóng rổ thành công thu hút được sự chú ý của Quý Ninh Hinh, hình như bên đó đang tổ chức so tài.
Một đám em gái đứng la hét xung quanh, chắc là có tiểu thịt tươi nào đó đang nhận được sự yêu thích nồng nhiệt này rồi.
Tò mò đến gần xem thử, hoá ra lại là trận đấu của những nữ sinh.
Quý Ninh Hinh còn loáng thoáng nghe được vài câu hỏi nhỏ tiếng được phát ra gần đó.
"Này, người đó là ai vậy, chơi hay quá"
"Ừ, ừ, lại còn có vẻ soái.
Biết là bạn học của lớp nào không?"
"Hình như là sinh viên mới nhập học đó"
"Các cậu đang nói đến người nào vậy?"
"Đó, là cái người mang áo số 9 màu đỏ vừa chạy qua"
Nương theo lời bàn, tầm mắt Quý Ninh Hinh cũng vô thức tìm kiếm số 9 màu đỏ.
Ngoài ý muốn lại bắt gặp thân ảnh Cảnh Hạ Vũ lao nhanh vun vút.
Dáng người cô không to, bị bộ áo đấu rộng thùng thình bao lấy.
Theo từng chuyển động chạy nhảy, từng làn gió lùa vào làm bộ áo phồng ra thật to.
Cảnh Hạ Vũ như một đóm lửa nhỏ chạy qua chạy lại, tranh bóng rồi ghi bàn.
Từng hành động vô cùng chính xác, không có một động tác dư thừa nào.
Quý Ninh Hinh bị cô thu hút, lại bị bầu không khí xung quanh tác động, dõi theo Cảnh Hạ Vũ một tấc không rời.
Theo như quan sát một hồi lâu, Quý Ninh Hinh nghĩ có lẽ Cảnh Hạ Vũ là người có kỹ thuật tốt nhất trong sân.
Có lẽ chính vì thế mà đội đối thủ chia người kèm cô hơi đông.
Ôi trời, chính vì thân hình gầy nhom mà bị người ta hất bay luôn rồi.
Nhìn Cảnh Hạ Vũ ngã nhào ra đất, Quý Ninh Hinh cảm thấy đau dùm.
Đám em gái kế bên không ngừng cảm thán.
"Chơi xấu quá, cứ liên tục phạm lỗi"
"Từ đầu đến giờ bạn số 9 kia luôn bị nhắm đến"
"Đây mà gọi là thi đấu gì chứ, rõ ràng là tỉ thí võ thuật mà"
Quý Ninh Hinh nhíu mày khi nghe những lời này, kiên nhẫn xem hết trận đấu.
Kết quả chung cuộc, đội của Cảnh Hạ Vũ vì kỹ thuật tốt, thêm việc kết hợp đồng đội tuyệt vời nên chiến thắng là điều tất nhiên.
Cảnh Hạ Vũ chân tay nhanh lẹ trốn thoát được đám đông, mặc lên áo khoác rời đi êm đẹp.
Quý Ninh Hinh thấy vậy cũng nhanh chống nối gót theo sau.
"Hạ Vũ"
Cảnh Hạ Vũ nghe có người gọi mình liền xoay đầu lại tìm kiếm.
Khuôn mặt không khỏi bất ngờ khi Quý Ninh Hinh xuất hiện ở đây.
"Sao chị lại ở đây?"
"Hôm nay lười biếng, muốn đổi gió một tí nên đến đây dạo chơi"
Cảnh Hạ Vũ bày tỏ đã rõ, đợi Quý Ninh Hinh đuổi kịp mình rồi mới nhấc chân bước đi.
Vì chênh lệch về chiều cao, ccô tinh tế bước từng bước nhỏ nhằm để Quý Ninh Hinh có thể đuổi kịp.
"Không ngờ em còn có thể chơi bóng rổ rất cừ nha"
"Bất đắc dĩ đó" - Cảnh Hạ Vũ cười cam chịu.
Chuyện là hôm nay trường của cô cùng trường hàng xóm tổ chức trận đấu giao hữu để chuẩn bị cho giải mùa đông sắp tới.
Nào ngờ vài thành viên đội bóng rổ không biết trước đó đã ăn thứ gì nên bị ngộ độc thực phẩm.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, vì thiếu người nên đội trưởng đội bóng rổ trực tiếp tìm thêm viện binh ngay tại khu khán đài.
Bị chiều cao doạ người của Cảnh Hạ Vũ thu hút, đội trưởng mắt sáng như đèn ô tô nhanh như chớp lao tới, hỏi cô có biết chơi bóng rổ không.
Thời còn ở sơ trung lẫn cao trung, các mẹ ở viện thấy