Gần đây chính phủ vì muốn quảng bá cảnh sắc, văn hoá và ẩm thực địa phương nên đã vô cùng chú trọng đẩy mạnh dịch vụ du lịch.
Một công ty chuyên dẫn tour tiên phong đi đầu đã đưa ra một trò chơi nhỏ.
Mười người đầu tiên đưa ra được đáp án cho câu hỏi sẽ nhận được một chuyến cắm trại 2 ngày 3 đêm đến một ngọn núi khá nổi tiếng cách trung tâm thành phố 3 giờ đi xe.
Câu hỏi đặt ra chính là: thứ gì mà trước đây người dân cả nước ai cũng có, nhưng bây giờ thì lại khó tìm được.
Đúng lúc Cảnh Hạ Vũ đang được cho nghỉ một tuần để hoàn thành tác phẩm kiểm tra giữa kì.
Trên đường đi dạy thêm về tình cờ nhận được tờ rơi do công ty du lịch ấy đi phát.
Cô nghĩ dùng chuyến đi này xem như giải toả căng thẳng, biết đâu lại tìm được cảm hứng hay ho cho đề tài của mình.
Cảnh Hạ Vũ quyết định thử xem vận may của mình sẽ thế nào, sau khi chạy đông chạy tây một hồi thì mang đáp án đến cho người giám định thử thách xem qua.
Ai mà có ngờ, đoán mò vậy mà lại trúng thật.
Ừm...cũng may là cô chỉ nghèo thôi chứ không có xui.
Bất ngờ hơn chính là trong số 10 người trúng thưởng, không tính Cảnh Hạ Vũ cô thì 9 người còn lại có 2 người trong số đó là người mà cô quen biết.
Không sai, chính là bà chủ của Nhất Niệm – cái quán cà phê kỳ lạ nấp mình trong con hẻm nhỏ kia.
Người còn lại là trợ lý nhỏ của nàng, tên gì thì cô lại quên mất rồi.
"Ỏ, Hạ Vũ"
Quý Ninh Hinh trông thấy cô thì vui ra mặt, không chần chừ lao thẳng đến chỗ cô.
Nói thật thì mặc dù đã biết nhau vài tháng rồi nhưng Cảnh Hạ Vũ vẫn bị sự nhiệt tình làm cho choáng ngợp, chưa thích ứng được với nàng.
Thấy Quý Ninh Hinh hưng phấn như vậy, Cảnh Hạ Vũ không nhịn được khẽ đưa tay ra đề phòng nàng bị vấp ngã thì còn có thể đỡ được.
"Không ngờ có thể gặp em ở đây, chị có chút mong chờ vào chuyến đi này rồi"
"Chị lại bỏ rơi Nhất Niệm nữa rồi hả?"
Đứng trước câu hỏi của Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh có chút ngượng, cười hì hì trả lời.
"Thì lâu lâu em cũng phải cho chị nghỉ ngơi một chút chứ, đâu thể ở lì trong quán được.
Hơn nữa, biết đâu đi về chị lại nghĩ ra món gì đó mới thì sao"
"Chị có thể nào đáng tin cậy một chút được không vậy"
Quý Ninh Hinh bị Cảnh Hạ Vũ ghét bỏ cũng không thèm quan tâm, mặc kệ cô trưng ra vẻ mặt gì cũng hi hi ha ha đứng cười.
Có điều nàng vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Đợi thêm một chút nữa thì Quý Ninh Hinh rốt cuộc cũng biết thứ bị thiếu đó là gì rồi.
Cộng sự bé nhỏ Lý Niệm Dao bị nàng bỏ rơi nãy giờ cuối cùng cũng chạy đến.
Cô nàng hậm hực lên tiếng trách móc Quý Ninh Hinh nôm vẻ uất ức lắm.
"Chị, sao chị lại chạy đi bỏ em vậy.
Chính chị bảo em đi mua kem, vừa quay đi đã không thấy chị đâu, hại em phải chạy đông chạy tây đi tìm"
Quý Ninh Hinh cười hối lỗi, bày tỏ sẽ không có lần sau nữa, lúc này Lý Niệm Dao mới xem như tạm bỏ qua cho nàng.
Đợi giải quyết xong vấn đề với chị chủ nhà mình, Lý Niệm Dao lúc này mới phát hiện đứng cạnh Quý Ninh Hinh còn có thêm một người.
Vẻ mặt của cô bé giống y chang lúc Quý Ninh Hinh nhìn thấy Cảnh Hạ Vũ.
"Cảnh Hạ Vũ, sao cậu cũng ở đây vậy?"
Cảnh Hạ Vũ không biết lần thứ bao nhiêu phải trưng ra biểu cảm ghét bỏ người khác trong ngày.
Cô nhìn Lý Niệm Dao như nhìn một đứa ngốc, chậm rãi lên tiếng.
"Cậu làm thế nào đến được đây thì tôi cũng vậy.
Với lại, đừng có gọi cả họ lẫn tên của tôi như vậy"
Thật là, chủ như nào thì nhân viên như vậy, có cần phải ngốc giống nhau như thế không.
Cảnh Hạ Vũ có chút hoài nghi hai người trước mặt làm thế nào có thể duy trì và vận hành Nhất Niệm ngày qua ngày được vậy.
Lý Niệm Dao bị nói cho đuối lý, le cái lưỡi nhỏ trêu ngươi về phía Cảnh Hạ Vũ.
Nói thật thì cô bé có chút sợ hãi khi đứng đối diện với Cảnh Hạ Vũ, vì cô lúc nào cũng tỏ ra một khí thế như muốn nuốt chửng người ta.
Nếu cho Lý Niệm Dao một mình nói chuyện với Cảnh