Hàn Lệ về đến nhà không lâu đã nhận được tin tốt.
Bên sòng bạc thành Đông có tiến triển.
Vì ban đầu hắn cũng không tin tưởng đối phương lắm nên mặt nào cũng để ý. Khi đối phương xếp người vào tổ chức của mình thì hắn cũng không nhàn rỗi, trong bóng tối dần dần sắp xếp người của mình vào trong sòng. Tuy chẳng có bao nhiêu không gian hành động nhưng dò ra được không ít thông tin khá then chốt.
Những thứ quan trọng như sổ sách sáng – tối đều bị bọn họ giấu kín kẽ không một lỗ hổng, vì vậy Hàn Lệ cũng không ôm chờ mong quá lớn với việc trực tiếp tìm thấy nó.
Hắn bắt đầu từ một cái khía cạnh khác.
Tìm những bàn đã động tay chân thông qua quân cờ mình đã xếp vào bên trong, đồng thời sắp xếp thủ hạ có kinh nghiệm của mình lẫn vào đám đông khổng lồ rộn rộn ràng ràng của sòng bạc mỗi ngày, thông qua các hóa đơn thuế sòng bạc phía Đông báo cáo lên hàng năm, bình tĩnh tính toán chênh lệch. Tuy vì thời gian thực hành quá ngắn nên vẫn chưa thu được con số cụ thể, thế nhưng đã có thể nhìn thấy mức so sánh kinh người trong đó một cách mơ hồ, sưu tập đủ chứng cứ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hàn Lệ thả tài liệu báo cáo thật dày trong tay ra, giơ tay ấn ấn mi tâm mình.
Nơi sâu xa trong trán ẩn ẩn đau đớn, như là có cái gì đó không rõ đang ngầm thai nghén vậy.
Hàn Lệ hơi mất tập trung, hắn đứng dậy tìm aspirin trong phòng, bóc hai viên ra bỏ vào miệng, viên thuốc cay đắng từ từ tan chảy trên đầu lưỡi, mang lại chút kích thích tự ngược cho cảm quan gần như bị oxy hóa của hắn.
Cửa phòng đọc bị gõ nhẹ hai lần.
Hàn Lệ ngước mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy nó đã bị đẩy ra.
Từ Bá bưng khay đứng ở cửa, khuôn mặt nghiêm túc và đứng đắn ẩn chứa lo âu, nhẹ giọng hỏi:
“Cậu chủ, lại đau đầu à?”
Hàn Lệ lắc đầu một cái, ném aspirin vào ngăn kéo rồi đóng nó lại:
“Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Từ Bá đi vào, bỏ khay trong tay lên trên bàn.
Bên thái dương ông bạc trắng, đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn chưa đến mức già nua, cơ thể thẳng tắp vẫn kiện khang lắm.
Từ Bá là người hầu theo chân mẹ Hàn Lệ tiến vào nhà họ Hàn, khi hắn bị trục xuất khỏi nhà họ Hàn vẫn luôn trung thành tuyệt đối theo sát bên cạnh hắn. Từ Bá không chỉ là quản gia bình thường, đối với Hàn Lệ mà nói, thậm chí ông còn gần gũi với hình ảnh người cha hơn chủ nhà họ Hàn chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ của mình.
Ông được coi như là người duy nhất có thể thuyết phục Hàn Lệ trên thế giới.
Từ Bá lo âu cau mày, trong giọng nói trầm hậu mang theo lo lắng khó có thể lơ là: “Ngài nhất định phải chú ý thân thể, đừng quá mệt mỏi.”
Ông nhìn Hàn Lệ lớn lên từ nhỏ, cũng tận mắt chứng kiến sau trận bất ngờ thuở thơ ấu, Hàn Lệ nhanh chóng trưởng thành như thế nào, trở nên trầm mặc ít lời, tâm tư sâu nặng, cuối cùng trở thành dáng vẻ hiện tại. Không ai hiểu hắn chịu đựng biết bao nhiêu gánh nặng không nên chịu đựng hơn ông, nhưng Từ Bá biết rõ thân phận của mình không được xía vào nhiều, ông chỉ có thể vắt hết óc hy vọng Hàn Lệ có thể hưởng thụ một ít niềm vui ở độ tuổi này:
“Tôi nghe cậu ấm nhà họ Lâm nói, ngài đã kết bạn ở trường à?”
Từ Bá vừa nói vừa bưng cốc trong khay ra bỏ lên trên bàn: “Nếu như ngài muốn, có thể dẫn cậu ấy về nhà chơi, dù sao rất ít khi tôi nhìn thấy thiếu gia ngài chơi với bạn bè cùng tuổi đấy.”
Nghĩ đến Trình Thần, nét mặt Hàn Lệ không tự chủ dịu đi đôi chút, hắn vuốt nhẹ lòng bàn tay mình một lát theo bản năng.
Làn da bị bia lạnh đông cứng đỏ bừng trước đó dường như vẫn còn ẩm ướt.
Hắn hơi mỉm cười, ngước mắt nhìn Từ Bá: “Được, bao giờ có cơ hội cháu sẽ hỏi cậu ấy một chút.”
Từ Bá vui vẻ cất khay, hơi khom lưng với Hàn Lệ rồi xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng đọc được nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng sót lại mình Hàn Lệ lần thứ hai.
Hắn quay đầu nhìn cái cốc Từ Bá để lại trên bàn, ngẩn người.
Trong cốc thủy tinh trong suốt, chất lỏng màu trắng ngà khẽ đung đưa, lóe lên ánh sáng dìu dịu dưới ngọn đèn lấp lánh, tản ra hương sữa ngọt ngào.
Hàn Lệ hơi nheo mắt lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm sữa bò trên bàn, nhất thời rơi vào trầm tư.
Hắn không khống chế được hồi tưởng lại người cứu hắn một mạng khi hắn tám tuổi, còn bảo vệ chân của hắn khỏi bọn bắt cóc xa lạ kia.
— Cùng với độ giống nhau ở một mức nào đó không thể lơ là giữa anh ấy và Trình Thần.
Tư thế hút thuốc, biểu cảm nói chuyện, khí chất và ánh mắt tương tự.
Nhưng ngay đêm tiếp xúc với Trình Thần, hắn đã phái người điều tra cậu ấy chi tiết cẩn thận. Trình Thần không có chút liên hệ nào với người đàn ông kia trong cuộc sống thực, hơn nữa những biểu hiện không tầm thường trước đó hình như đều được giải thích vào hôm nay.
Vì có một ông bố là con bạc nên rèn luyện ra kỹ năng đánh bạc, vì môi trường sống gian khổ nên rèn luyện ra thân thủ.
Nhưng ngày hôm nay Hàn Lệ không tin như vậy.
Tuy hắn không phải chuyên gia, nhưng kỹ năng vật lộn và kinh nghiệm chiến đấu Trình Thần bày ra thật sự quá kinh người, nếu nói trên tay cậu ấy có mạng người Hàn Lệ cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Cho dù trên người có nhiều chỗ mâu thuẫn và khó giải thích như vậy, nhưng đúng là giữa hai người họ không có bất kì điểm giao thoa nào.
Bây giờ người đàn ông kia còn đang mai danh ẩn tích để lẩn trốn, dù Hàn Lệ không huỷ bỏ lệnh truy nã, những năm nay cũng sắp xếp người ngầm chú ý